Trần Bình An gật gật đầu, tiếp nhận kiếm gỗ hòe từ trong tay Lý Bảo Bình, sải bước tiến lên, sau khi tới bên cạnh Thôi Sàm, mặt không biểu cảm nói chữ “Nhất”, đâm một kiếm về hướng cổ thiếu niên áo trắng.
Thế lớn lực trầm, mũi kiếm chuẩn xác, có thể chính Trần Bình An cũng chưa phát hiện, sau khi lãnh hội được ý cảnh tâm ổn ở trong bức họa cuộn tròn, hai tay rốt cuộc đã theo kịp tốc độ suy nghĩ, cho nên một kiếm này đâm tới không chút dao động, nhưng trái lại càng thêm sắc bén tàn nhẫn, sát khí nặng nề.
Dọa Thôi Sàm vừa lăn vừa bò vội vàng đứng dậy.
Trần Bình An thu hồi kiếm, gật gật đầu với lão tú tài, ý như muốn nói việc khẩn cấp của lão tiên sinh đã được dẹp yên.
Lão tú tài thở dài, nhìn về phía Trần Bình An và nữ tử áo trắng cách đó không xa, “Tìm một chỗ, nói chút chuyện.”