Lão tú tài ho khan một tiếng, nhìn ba người đang ngồi, “Được rồi, nói vào đề tài chính thôi. Trần Bình An, Lý Bảo Bình, chắc là các ngươi đã biết ta chính là tiên sinh của Tề Tĩnh Xuân, còn Thôi Sàm à, từng là đồ đệ đầu tiên của ta, đại sư huynh của Tề Tĩnh Xuân, lúc ấy bởi vì ta bận nghiên cứu học vấn, cho nên Tề Tĩnh Xuân đọc sách, chơi cờ các thứ, thật ra đều là đại đệ tử Thôi Sàm giúp tiên sinh ta đây truyền thụ cho hắn. Cuối cùng Thôi Sàm phản sư môn, làm ra đủ loại hoạt động khi sư diệt tổ, dẫn tới Tề Tĩnh Xuân phải bỏ mìnhở Ly Châu Động Thiên, Thôi Sàm cũng được tính là một trong những người đánh cờ của thế cuộc đó, nếu nói Thôi Sàm hắn là hung thủ giết hại sư đệ Tề Tĩnh Xuân, thì cũng không quá đáng chút nào, Mã Chiêm là một trong những ký danh đệ tử của ta cũng là như thế, chẳng qua Mã Chiêm không phải người chơi cờ, nhưng hắn là một con cờ rất quan trọng của thủ phạm phía sau màn trong ván cờ trước đó. Trước khi ta tới trấn nhỏ quê nhà của các ngươi, thân thể này chỉ là nơi sống nhờ ở tạm của Thôi Sàm mà thôi, Thôi Sàm thật sự, là quốc sư vương triều Đại Ly các ngươi, là một lão già nhìn không thể trẻ trung được như ta.”
Lý Bảo Bình vẻ mặt giận dữ, tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng Thôi Sàm.
Trái lại, Trần Bình An càng làm Thôi Sàm kinh hồn táng đảm hơn, tầm mắt thu liễm, không nhìn rõ được biểu cảm.
Chó cắn thì sẽ không sủa.
Thôi Sàm thật sự quá quen thuộc tính cách của Trần Bình An, dù sao hắn cũng chú ý đến tình hình trưởng thành của thiếu niên ngõ Nê Bình nhiều hơn so với Dương lão đầu.