Thôi Sàm đã không để ý tới Trần Bình An trả lời là cái gì, bắt đầu yên lặng thôi diễn, tự hỏi vì sao lão đầu tử muốn nói cái này.
Lão tú tài nhìn Lý Bảo Bình và Thôi Sàm, chậm rãi nói: “Đúng sai ưu khuyết có lòng người, cân lượng thiện ác hỏi Diêm vương. Vì sao có câu nói này? Bởi vì sự tu dưỡng đạo đức, kinh nghiệm trưởng thành, tầm mắt lịch duyệt của mỗi người sẽ khác nhau, lòng người nhấp nhô bất định, có mấy người dám tự xưng lương tâm của mình là công chính ôn hòa nhất?”
“Vì thế pháp gia liền lấy một phương pháp đường tắt, kéo đạo đức lễ nghi xuống một mức thấp nhất, ở đây, chỉ có cao như vậy thôi, không thể thấp hơn nữa.”
Lão nhân nói tới đây, giơ một tay vẽ ra một đường ở trên mặt bàn.
“Đương nhiên như ta từng nói lúc trước, những luật pháp này có khi sẽ là ‘ác pháp’, ở đây, ta sẽ không suy diễn ra thêm, nếu không ba ngày ba đêm cũng rất khó nói cho xong. Cho nên suy cho cùng, pháp luật là chết, lòng người là sống, luật pháp không ai chấp hành, sẽ càng chết tới mức không thể chết lại, cho nên vẫn cầu sự giải đáp từ phía bên trên.”