Thiếu niên Thôi Sàm mi tâm có nốt ruồi đỏ quay đầu nhìn về phía Vu Lộc và Tạ Tạ, đôi mắt đen nhánh như suối nước, không ngừng đảo qua trên khuôn mặt hai người.
Thiếu nữ Tạ Tạ nhạy bén phát hiện ánh mắt Thôi Sàm, không ngẩng đầu đối diện với hắn, chỉ là trong lòng nghi hoặc, mọi khi đôi mắt âm trầm của vị quốc sư Đại Ly này lia tới trên người mình, da thịt của nàng sẽ nổi da gà, nhưng hôm nay lại khác, chỉ là tầm mắt của phàm tục phu tử mà thôi, không có loại cảm giác áp bách như lúc trước nữa, là vì ngày mùa thu ánh mặt trời ấm áp sao?
Vu Lộc thản nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với vị “công tử nhà mình”.
Thôi Sàm giơ ngón tay ngoắc một cái, “Vu Lộc, cảm ơn, hai người các ngươi lại đây.”
Sau đó hắn cười nói với Trần Bình An: “Có thể đi tới bên đình nghỉ chân tán dóc một chút hay không, có một số việc cần phải mở lòng ra để nói chuyện.”