Lão tú tài có phần bất đắc dĩ, cười kiên nhẫn giải thích: “Ta đã rút đi cấm chế trên người hắn, nếu lần sau ngươi cảm thấy vẫn nên giết hắn, vậy thì không cần phải để ý ta lão tử thối thây này sẽ nghĩ như thế nào, ngươi thấy nên như thế nào thì cứ như thế đó, ta thiên vị bao che khuyết điểm cho hắn như vậy, một là hắn đi sai đường, cũng có phần lỗi do năm xưa ta dạy bảo có sai sót, ta không nên chém đinh chặt sắt khăng khăng phủ định toàn bộ như vậy, khiến cho Thôi Sàm hiểu lầm ta là một kẻ rất võ đoán.”
Lão nhân vẻ mặt mỏi mệt, giọng điệu trầm thấp, “Huống chi lúc ấy ta không thể để tâm đến chuyện đó, ta có một trận chiến cần phải thắng, cho nên không kịp giảng giải kỹ nguyên do với hắn, giúp hắn suy diễn sâu thêm, cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy, tiểu tử này trong cơn giận, dứt khoát phản bội sư môn, để lại một cục diện rối rắm vô cùng, Mã Chiêm chính là một trong số đó. Vả lại, con đường mới mà hắn chọn lựa kia, nếu mỗi một bước đều có thể đi thật kiên định, quả thật sẽ có hi vọng tạo phúc thế đạo trăm năm ngàn năm, nói không chừng có thể thêm một nén hương hỏa cho đạo thống nho gia chúng ta... Những món nợ hồ đồ vừa có thiên thu đại nghiệp vừa có những linh tinh rắm chó, sau này khi các ngươi có cơ hội đăng cao nhìn xa, nói không chừng cũng sẽ gặp phải, đến lúc đó đừng học ta, suy nghĩ nhiều một chút, đừng vội quyết định, phải kiên nhẫn, nhất là đối với người bên cạnh, chớ để bóng tối dưới đèn, nếu không sẽ rất đau lòng.”
Nói tới đây, bàn tay khô héo gầy yếu của lão nhân xoa xoa đầu Trần Bình An, lại xoa cái đầu nhỏ của Lý Bảo Bình, “Các ngươi đó, đừng mong mình lớn nhanh hơn. Khi thật sự trưởng thành rồi, sẽ càng có thêm nhiều chuyện không thể tự làm chủ được, mà bạn bè rất ít ai luôn ở bên người, quần áo giày nón những thứ đó càng mới càng tốt, bạn bè lại càng cũ càng tốt, nhưng già rồi già mãi, sẽ có ngày chết già.”
Lý Bảo Bình hỏi: “Lâm Thủ Nhất nói Luyện khí sĩ như thần tiên trên núi, nếu tu đạo có thành tựu, có thể sống một trăm năm thậm chí là một ngàn năm đó!”
Lão nhân cười hỏi: “Vậy một trăm năm sau, một ngàn năm sau thì sao?”