Cô mỉm cười nói: “Người có nhớ có lần người nằm mơ khi ngồi ở trên cầu, cả người lẫn sọt ngã xuống suối nước? Lần đó, thật ra ta đã lấy đi khối Trảm Long Đài kia, sau đó tảng đá ngươi cho rằng là Trảm Long Đài, chẳng qua chỉ là tảng đá bình thường ta dùng thủ thuật che mắt, ừm, nói là bình thường cũng không chính xác, nó là viên Xà Đảm thạch phẩm chất tốt nhất, cũng đủ khiến một con bò sát nhỏ biến thành một... Con bò sát lớn? Để từ một trăm năm biến thành khoảng sáu mươi năm, thứ ta phải trả giá, chính là phải dùng đến tòa Trảm Long Đài cỡ lớn trong núi sâu, có lẽ không dùng hết cả dốc đá, nhưng chắc chắn sẽ phải dùng hết hơn phân nửa, nhưng ngươi không cần lo, ta tự có cách che trời qua biển, nếu thật sự không ổn, ta sẽ ném cho các binh gia tu sĩ cái gì Phong Tuyết miếu Chân Võ sơn mấy bản bí tịch là được, bọn họ không những sẽ không thấy mình bị lỗ, nói không chừng còn có thể vui quá mà khóc, từng tên một đứng ở nơi đó ôm đầu khóc rống.”
Trần Bình An như nghe thiên thư, ngẩn ra không nói gì, không còn lời nào để nói.
Cô đưa tay về hướng bầu trời, trong lòng bàn tay có thêm chiếc lá sen trắng như tuyết duyên dáng yêu kiều, “Bởi vì tú tài thúi, cộng thêm kiếm kia của ngươi có chút bất thường, cho nên lá sen không chống đỡ được thời gian quá dài, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta sốt ruột chạy về, sau đó chính là tú tài đáp ứng ta, sẽ không vì chuyện Thôi Sàm mà làm liên lụy đến chủ nhân, hắn sẽ đi một chuyến tới chỗ Toánh Âm Trần thị, nói đạo lý với người ta xong rồi sẽ đi về phía tây, cho nên kế tiếp, như hắn nói, cứ thanh thản an ổn định dẫn đám trẻ con kia đi cầu học là được, có Thôi Sàm tên xấu xa như vậy, còn có Vu Lộc võ phu cảnh giới thứ sáu kia hộ giá bên cạnh, ta tin cho dù chủ nhân không có kiếm khí, cũng chỉ có chút gập ghềnh, vẫn có thể gặp dữ hóa lành.”
Khuôn mặt cô có chút u sầu, “Nhưng sau khi đến thư viện Đại Tùy, trong sáu mươi năm kế tiếp, ta phải tuân theo quy định phạm vi hoạt động, không thể tùy tiện rời đi, nếu không có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc, ngươi phải cam đoan ngươi không được chết, còn phải cam đoan liên tục tăng cảnh giới, sẽ có chút phiền toái.”
Trần Bình An nói: “Trong lúc vô tình A Lương từng nói, mặc kệ là cảnh giới võ phu hay là Luyện khí sĩ, đến tu vi cảnh giới thứ ba, sẽ có thể thử một mình du lịch một quốc gia, chỉ cần bản thân không tìm chết, đa phần sẽ không có vấn đề quá lớn, nếu cảnh giới thứ năm thứ sáu, thì có thể đi hết bản đồ nửa châu, điều kiện tiên quyết là đừng vô giúp vui lung tung, đừng đi những hồ đầm hiểm địa có tiếng, tiếp đó đừng máu nóng dồn lên não, gặp chuyện gì cũng cảm thấy có thể hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là trảm yêu trừ ma, như vậy thì nhìn chung có thể bình yên vô sự, nếu nói gặp phải tai họa bất ngờ, bởi vậy mà mất mạng, vậy chỉ có thể trách số phận không tốt, mệnh số không ổn, ở nhà cũng sẽ không an ổn, cho nên có ra ngoài hay không, kết quả đại khái cũng như nhau.”