Đông Hoa Sơn nhiều phong cảnh đẹp, chuyến đi dạo này kéo dài gần một canh giờ, mà chỉ đi đến giữa sườn núi, ăn xong cơm trưa, hai vị tiên sinh thư viện chủ động đi tới thăm học xá Lâm Thủ Nhất, vẫn hòa khí thân thiện như trước, để cho hòn đá trong lòng phụ nhân cuối cùng cũng được buông xuống. Dù sao trong mắt bà, Tề Tĩnh Xuân chỉ là thầy dạy học nghèo kiết hủ lậu ở địa phương nhỏ, người tốt thì tốt, nhưng hôm nay đến kinh thành Đại Tùy, người đọc sách thật sự có thân phận, sao có khả năng không có chút tính cách khó chịu? Con trai mình tính cách ra sao, người làm mẹ như bà sẽ hiểu rõ nhất, bà thật sự sợ Lý Hòe bị các tiên sinh coi là cái đinh trong mắt, đọc sách không có tiền đồ, mỗi ngày không quát lớn thì là đánh bằng roi, Lý Hòe làm sao chịu được?
Thời điểm một nhà bốn người cùng hai vị tiên sinh nói chuyện phiếm, người ngoài Lâm Thủ Nhất im lặng ngồi ở bên cạnh.
Sau khi Lý Hòe trải qua đợt phong ba còn lớn hơn so với trời, tính tình đã thay đổi rất nhiều, trầm tĩnh điềm đạm hiểu chuyện hơn nhiều.
Cô gái kia, dường như có trải qua một ngàn năm một vạn năm cũng sẽ không thay đổi tính tình nhã nhặn trầm tĩnh, cô có một đôi mắt rất xinh đẹp, Lâm Thủ Nhất nhìn hoài không chán, đương nhiên là chỉ dám nhìn lén mà thôi.
Mẫu thân của Lý Hòe không còn liếng thoắng tùy tiện nữa, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn so với khi ở trấn nhỏ, còn có vẻ rụt rè bất an, về điểm này thì lá gan thậm chí còn không bằng con gái bà. Điều này cũng là nguyên nhân khiến Lâm Thủ Nhất yêu thích cô, cô gái Lý Liễu không đi học ở học thục, nhưng mà sẽ thường xuyên đến học thục đón Lý Hòe tan học, cho dù là gặp gỡ tiên sinh Tề Tĩnh Xuân, cô gái vẫn như cũ sẽ không kiêu không nịnh, đối nhân xử thế, thể hiện ra nét thanh tú tuệ căn rất tự nhiên, cô gái đối với ai cũng đều khách khí lễ phép, khiến cho Lâm Thủ Nhất có cảm giác kỳ lạ, cô đang rất gần mà lại rất xa, đồng thời cho dù cô ở cách mình rất xa, xa không nhìn thấy, nhưng lại giống như đang yêu kiều đứng ở trong lòng mình.