Bọn họ cũng không ngốc, cả hai đều hiểu nếu không thật sự trải qua đau khổ, Lý Hòe cũng sẽ không giống như sau một đêm đã trưởng thành, chỉ là đứa nhỏ đã hiểu chuyện này không muốn nói ra những chuyện không vui mà thôi.
Lý Hòe dẫn theo hán tử đi ra khỏi cửa, bên ngoài không xa lắm là một hồ nước nhỏ, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ quanh bên hồ, Lý Hòe hỏi: "Cha, ngọn núi Đông Hoa Sơn này có lớn bằng những ngọn núi nơi quê nhà mà cha từng đi qua không?”
Hán tử cười nói: "Có núi to hơn, có núi nhỏ hơn.”
Đáp án giống như con người của hán tử, nhàm chán vô vị.
Lý Hòe liếc nhìn xem thường, ngồi xổm bên hồ, nhặt lấy một hòn đá ném vào trong hồ, "Cha, chỉ cần nhìn cha đối xử với mẹ con tốt như vậy, cũng rất tốt rồi."