Lý Hi Thánh hơi áy náy nói: "Ta quên nói, mấy quyển sách lúc trước đưa ngươi, có mấy chỗ trống trong trang sách được ta ghi rất nhiều chú giải và nghi vấn do ta cảm ngộ, chữ màu đen là những chú thích tâm đắc nông cạn, chữ màu đỏ lại là một vài vấn đề mà ta hy vọng sẽ được giáp mặt thánh hiền để hỏi. Lần này ta đến, chính là muốn nói với ngươi, những văn tự này tạm thời ngươi đừng quan tâm tới, có thể không xem thì đừng xem, cho dù có xem, cũng tuyệt đối đừng vì suy nghĩ của ta mà hại ngươi hiểu sai nghĩa gốc tôn chỉ của quyển sách."
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta nhớ rồi."
Lý Hi Thánh cười quay đầu nhìn phía tiểu đồng áo xanh, nhẹ giọng nói: "Hay nói giỡn thì không sao, nhưng mà nên nhớ nói nhiều tất có sai sót. Mỗi một từ ngữ trên thế gian, đều có sức mạnh. Mỗi chữ hợp thành từ ghép, từ ghép xâu chuỗi thành câu, câu nói hợp lại thành văn chương. Đại đạo ở ngay trong đó."
Tiểu đồng áo xanh ngửa đầu nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm người đọc sách khó hiểu vừa chạy đến này, trong bụng đầy châm chọc khiêu khích, nhưng mà không thốt ra, vất vả nín nhịn. Nếu không phải vừa mới nếm qua đau khổ ở lò rèn bên kia, tiểu đồng áo xanh rất muốn mở miệng hỏi con người ngươi đã thích lên mặt dạy đời như thế, sao không đến thư viện học cung Nho gia làm thánh nhân đi?
Hình như Lý Hi Thánh vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của tiểu đồng áo xanh, thậm chí trực tiếp nghe được tiếng lòng của nó, hắn tươi cười ấm áp, kiên nhẫn giải thích: người ta nói "Phật gia có thuyết thứ tự, đạo gia có cầu trường sinh đi từng bậc, thang lên trời tiến từng bước một, Nho gia bọn ta có quy tắc tuần tự phát triển, cho nên trước tiên ta phải tham gia khoa cử, về phần về sau có trở thành nho gia thánh nhân hay không, quá mức xa xôi, không dám hy vọng xa vời."