Kiếm khách trẻ tuổi nói xong, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh đều như bắp, "Tốt rồi, không vòng vèo nữa, ta sẽ ăn ngay nói thật, Tào Tuấn ta thiên phú dị bẩm, có thể cảm giác được sự tồn tại kỳ quái nào đó, tỷ như... một khối kiếm phôi. Những gì còn lại, cái gì tự tiện đụng đến tổ trạch ta, cái gì ngứa mắt kẻ đọc sách như ngươi, đều là... sự thật. Nhưng các ngươi yên tâm, về kiếm phôi, ta sẽ ra giá, hơn nữa giá cả tuyệt đối không thấp. Về phần các ngươi có cảm thấy bị ép mua ép bán hay không, không liên quan đến ta."
Lý Hi Thánh hỏi: "Trước khi ngươi chuẩn bị ra tay, ta có thể hỏi ngươi một câu không, hôm nay ngươi là cảnh giới gì?"
"Nào có chuyện trước khi đánh nhau lại hỏi cái này, nhưng nếu ngươi đã có hứng thú như vậy, ta cũng không ngại trả lời ngươi." Mi mắt kiếm khách trẻ tuổi híp lại thành đường thẳng, chợt cười ra tiếng, kẻ ưa dùng ngôn ngữ ngả ngớn như hắn khi đề cập kiếm đạo cùng cảnh giới, lập tức trở nên tiếc chữ như vàng, "Kiếm, ở giữa, bát, cửu."
Lý Hi Thánh gật gật đầu, "Biết rồi."
Khối kiếm phôi trong tay áo Trần Bình An kia nóng dần lên, Trần Bình An đưa tay trái ra sau lưng, nắm chặt cổ tay, giữ chặt lấy nó.