Tiểu đồng áo xanh chạy ra chung quanh dạo chơi, như là một người đứng đầu quốc gia đang tuần tra lãnh thổ, hôm nay hắn đi lên núi, đỉnh núi bên kia có ngôi miếu Sơn Thần, thờ phụng một pho tượng sơn thần kỳ quái có chiếc đầu hoàng kim, từ miếu chưa làm xong, còn sót lại vài hạng mục công việc cuối cùng, cho nên ở bên đó có quan lại nha môn Công bộ Đại Ly và tu sĩ nghe theo mệnh lệnh triều đình tới phụ trách giúp đỡ, cộng thêm thanh niên trai tráng trấn nhỏ cùng di dân phạm tội, ngư long hỗn tạp.
Giờ phút này Ngụy Bách đứng ở bên cạnh Trần Bình An, cười nói: "Một trận xung đột lung tung, tốt xấu gì cũng không uổng công chịu khổ, cuối cùng đã sắp tam cảnh rồi."
Trần Bình An gật đầu nói: "Còn nhanh hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, vốn tưởng rằng ít nhất ít nhất cũng phải mất ba năm năm."
"Khó nói chuyện quá, không có hứng, đi đây."
Ngụy Bách không khỏi mỉm cười, rung đùi đắc ý bỏ đi, lần này không có bay tới bay lui, mà đi bộ xuống cầu thang từng bước một, nghênh ngang rời đi.