Trần Bình An một tay xách bầu rượu, một tay gãi đầu: “Tống lão tiền bối, những lời này ta chỉ nói đại thôi, nói năng lung tung, khiến người chê cười rồi.”
Tống Vũ Thiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mờ mịt, cuối cùng là thất thần, chỉ cảm thấy giang hồ mà mình nhận định đã long trời lở đất.
Sau cùng Tống Vũ Thiêu hồi tưởng lại cả đời này, đặc biệt là khi nhớ đến ký ức về nhi tử Tống Cao Phong, đoạn ký ức không dám quay đầu nhìn lại, vốn lão nhân đã không muốn nhớ lại, càng không muốn truy cứu ân oán tình thù trong đó, nhưng mãi đến hôm nay, mãi đến giờ khắc này, lão nhân gia mới phát hiện khúc mắc trong lòng mình rốt cuộc nằm ở đâu, lại càng không hiểu vì sao mình áy náy hối hận như thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào cởi bỏ được khúc mắc ấy.
Lão nhân đỏ mắt, run rẩy cầm đũa, gắp một miếng thức ăn từ dưới đáy nồi lẩu, bỏ vào miệng từ từ nhai, trên mặt dần dần nở một nụ cười.
Những quy củ cũ được giới giang hồ tôn thờ, những đạo lý được người đời trước coi là khuôn vàng thước ngọc, hóa ra, hóa ra cũng có chỗ sai!