Thấy Phù Nam Hoa đích thân ra ngoài nghênh đón, hai vị lão tổ vội vàng dẫn theo các đệ tử đắc ý xuống xe ngựa, trong đó có một vị là đích truyền của Vân Hà sơn, chính là Thái Kim Giản, vị tiên tử có sắc mặt tái nhợt nhưng dung nhan lại vô cùng xinh đẹp, còn vị kia là một nam tử trẻ tuổi, khí vũ hiên ngang, trên người mặc pháp bào, ẩn hiện khí tượng mây mù lượn lờ.
Sau khi hàn huyên khách sáo với hai vị lão tổ của Vân Hà sơn, Phù Nam Hoa đưa ra một yêu cầu nhỏ, nói muốn dẫn Thái tiên tử vào thành trước để ngắm cảnh, ôn lại chuyện xưa.
Sư phụ truyền đạo của Thái Kim Giản được sủng mà lo, tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt này. Trước đó, khi Thái Kim Giản từ Ly Châu Động Thiên tay trắng trở về sơn môn, cả một túi tiền đồng Kim Tinh, ngay cả ném đá xuống nước cũng không bằng, không tạo ra nổi nửa điểm tiếng vang. Phải biết rằng, đó là tiền đồng Kim Tinh, tiền Cốc Vũ ở trước mặt nó, chẳng khác nào cáo mệnh phu nhân gặp được hoàng hậu nương nương, chẳng đáng là gì.
Chuyện này đã khiến cho vị lão nhân kia phải chịu biết bao ánh mắt khinh thường và lời lẽchất vấn ở Vân Hà sơn suốt hai năm qua. Vốn dĩ muốn từng bước đưa Thái Kim Giản lên bảo tọa sơn chủ, lão nhân đã sớm nản lòng thoái chí. Nhưng điều khiến người ta tức giận hơn cả là Thái Kim Giản, người được kỳ vọng rất cao, hai năm nay sống chẳng khác nào cái xác không hồn, vô cùng lười biếng trong việc tu hành thần thông sơn môn, khiến cho lão nhân vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, nhưng lại không thể đánh mắng, chỉ e Thái Kim Giản đã tuyệt vọng lại càng thêm buông thả, sa đọa thành phế vật giống như Tô Giá của Chính Dương sơn.
Phù Nam Hoa sóng vai cùng Thái Kim Giản đi qua cổng thành, dẫn theo vị Thái tiên tử có chút danh tiếng này, một đường đi đến tòa tư trạch huy hoàng của hắn ở Phù Thành.