Phù Nam Hoa nhếch khóe miệng, "Người đã chết, còn bị các lộ tiên nhân trên trời liên thủ trấn áp đến chết, tòa văn miếu của Nho giáo lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Tề Tĩnh Xuân hiển nhiên không còn nửa điểm cơ hội trở mình, vậy thì đã là thánh nhân thì sao, tiên sinh thì sao? Tề Tĩnh Xuân thì đã làm sao?"
Thái Kim Giản cười trừ, cảm thán một câu ngoài lề, "Nơi tu đạo của mấy vị lão tổ ở Vân Hà sơn chúng ta không có linh khí dồi dào bằng nơi này, Phù Nam Hoa, Phù gia các ngươi thật sự giàu có."
Tòa tư dinh này của Phù gia, tám cột trụ chính, đều được đặt tên là “Long Nhiễu Lương”, điêu khắc chân long uốn lượn, miệng ngậm bảo châu, mỗi một viên bảo châu đều là linh khí tiên thiên giá trị liên thành, khiến tòa phủ đệ này hội tụ lượng lớn linh khí, chẳng khác chốn động thiên phúc địa thu nhỏ, rất có lợi cho việc tu hành.
Cho nên, những tiên gia tử đệ đỉnh cao chân chính, uống trà nói chuyện là tu hành, lim dim say giấc vẫn là tu hành,Một chút cũng không có giả dối..
Những tán tu sơn dã không nơi nương tựa ví như bèo giạt mây trôi đối với điều này đỏ mắt ghen tị, cũng là lẽ thường tình.