Thiếu nữ cười nói: “Kiếm thuật của ngươi rất cao minh, hơn nữa còn có thể cao hơn, nhưng khí phách này, thật sự không thể sánh bằng Mặc gia tổ sư của các ngươi.”
Hứa Nhược nhíu mày: “Gần đủ rồi, được đằng chân lân đằng đầu không phải chuyện tốt, dù sao đây cũng là Hạo Nhiên thiên hạ.”
Thiếu nữ nheo mắt, bĩu môi nói: “Đúng vậy, ta sao có thể không biết, nơi này chính là di chỉ chiến trường cổ, khắp nơi đều là thi hài, chất thành đống còn cao hơn cả Tuệ sơn của Trung Thổ đại nhạc, máu tươi còn nhiều hơn so với nước sông mà ngươi vừa gọi đến.”
Hứa Nhược dừng bước, hiếm khi nổi giận: “Sơn Nhai thư viện Tề tiên sinh lẽ nào chưa từng dạy ngươi?!”
Thiếu nữ vẫn bước đi, bước chân nhẹ nhàng: “Dạy rồi, ông ấy thích nhất là thuyết giáo, chỉ là ta không thích nghe mà thôi.”