Trần Bình An lắc đầu: "Tiền ta không lấy, nhưng rượu ta nhất định sẽ nhận."
Phạm Nhị có chút buồn bã: "Tại sao? Ngươi cũng không phải loại người chê ít tiền? Giữa những bằng hữu như chúng ta, chẳng phải đều coi tiền như cỏ rác sao? Ta cũng đã vất vả lắm mới tích cóp được năm, sáu năm đấy."
Trần Bình An khẽ huých vai thiếu niên, hạ giọng hỏi: "Lão Long Thành có hoa tửu không? Sau này chúng ta lớn hơn một chút…"
Mắt Phạm Nhị sáng lên, hiểu ý ngay: "Yên tâm, ta sẽ tiết kiệm thêm nhiều kim nguyên bảo trong hai năm tới."
Trần Bình An nghiêm túc nói: "Ta có một người bạn rất thân, nói rằng loại rượu ngon nhất thiên hạ chính là hoa tửu, nếu chưa từng uống qua một lần thì không xứng được xưng là tửu tiên… Phạm Nhị, đến lúc đó chúng ta chỉ uống rượu thôi nhé."