Nét mặt của nữ tử trẻ tuổi trở nên ảm đạm.
Phụ nhân vuốt ve mái tóc xanh mềm mại của Kim Túc, nói: "Đại đạo phong quang vô hạn, nhưng hành tẩu chẳng dễ dàng. Hết thảy lựa chọn, đều là tu hành, nhân sinh tại thế, vốn dĩ là một cuộc khổ tu.”
Phụ nhân đột nhiên cười nói: "Sư phụ không hiểu tại sao ngươi lại không thích Phạm tiểu tử? Tốt như thế, nếu ngươi có thể thật lòng thích hắn, sư phụ dù có phải mất mặt, tiêu hao tình nghĩa ngàn năm với Phạm gia, cũng sẽ tác hợp cho hai người một đoạn nhân duyên.”
Kim Túc kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi thẳng người dậy: "Sư phụ, đừng ghép đôi lung tung. Phạm tiểu tử kia ngốc nghếch, không có chút khí phách anh hùng hay hào kiệt gì, suốt ngày làm loạn, nếu ta mà thích tên nhóc con như hắn, thì đó mới là quỷ mê tâm khiếu.”
Phụ nhân cười lắc đầu.