Sau khi viết xong hai bức thư, mang theo hai cuộn tranh, Trần Bình An lại rời khỏi viện, đi tới tiên gia dịch trạm. Lần này, Trần Bình An gặp tiểu nương tử Quế Hoa Kim Túc ở bên ngoài. Mặc dù Trần Bình An khăng khăng tự mình đi tới dịch trạm gửi thư, nhưng Kim Túc cũng kiên quyết dẫn đường. Nàng nói mặc dù không sống ở Khuê Mạch tiểu viện, nhưng vẫn là tỳ nữ của tiểu viện đó. Nếu Trần Bình An phải tự mình xử lý chuyện này, nàng nhất định sẽ bị Quế di và Phạm gia trách phạt. Trần Bình An bất lực, đành để nàng đi theo. May mắn là sau khi tới dịch trạm, Kim Túc chỉ im lặng, không hề can thiệp. Ngay cả khi Trần Bình An cất thẻ gỗ Quế Khách đi, dùng thân phận khách nhân bình thường trả tuyết hoa tiền, nàng cũng coi như không nhìn thấy.
Kim Túc tiễn Trần Bình An trở về cửa tiểu viện rồi mới dừng bước cáo từ. Sau khi trở về chỗ ở, Quế di đang ở trong một tiểu viện nhã tĩnh, thì ra họ ở cùng một nơi.
Ngay cả những người lâu năm trên đảo Quế Hoa cũng không biết rằng, Kim Túc là đệ tử duy nhất của phụ nhân này.
Kim Túc ngồi đối diện phụ nhân, phụ nhân mỉm cười hỏi: “Sao vậy, có tâm sự? Liên quan tới thiếu niên kia ư?”
Kim Túc, kẻ trời sinh tính tình lạnh nhạt, dù đối mặt với ân sư dạy dỗ mình cũng không cười nhiều, nói: “Có chút kỳ quái.”