Lão nhân trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: "Lần này có thể phá lệ."
Hứa Giáp sốt ruột hỏi: "Cớ sao lại vậy?"
Lão nhân đặt lồng chim xuống bên cạnh, ghé người lên quầy, mỉm cười nói: "Ta thích cách nói 'Dư Trứ' này, cát lợi, hỉ khánh."
Khi Trần Bình An vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa quán rượu, liền lảo đảo một cái. Đứng vững rồi quay đầu nhìn lại, nào còn thấy quán rượu đâu, chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Trong quán rượu vừa biến mất kia, lão đầu mở lồng chim, con chim sẻ nhỏ mỏ vàng bay ra khỏi lồng. Nhưng còn chưa kịp đến gần bức tường có khắc chữ, để mà quen đường quen nẻo dò xét vận mệnh võ đạo của một người, nó đã nhanh chóng trốn về lồng, khiến Hứa Giáp trợn mắt há mồm. Lão nhân ngẫm nghĩ một hồi, thở dài một tiếng, "Thôi vậy, chỉ là một thiếu niên lang ở tiểu châu mà thôi. Cho dù có chút manh mối nhân duyên thì sao chứ, ngắn ngủi trăm năm, tra hay không tra, cũng chẳng hề gì."