Hoàng đế Đại Ly đầu tiên là cảm khái một câu, “Không thể không nói, vận khí của Đại Tùy Cao thị thật sự quá tốt. Còn nữa, tiểu tử ngươi miệng quạ đen, thật sự quá thối.”
Khi chỉ có hai người ở riêng, thiếu niên có chút lo sợ bất an.
Cho dù ngoài mặt không sợ nam nhân này, nhưng từ trong thái độ của thúc thúc Tống Trường Kính, tỳ nữ Trĩ Khuê, cùng với hai vị lão tiên sinh, Tống Tập Tân cảm nhận được rất chân thực sức khống chế của nam nhân này đối với vương triều Đại Ly. Sự rộng lượng cùng tản mạn kia chỉ là nhìn bề ngoài, thực ra trong xương cốt tràn ngập tự tin gần như tự phụ, có chút giống thái độ của đao khách tên là A Lương kia, đối với Đông Bảo Bình châu, đối với cả tòa thiên hạ này.Nam nhân mỉm cười nói: “Sáu thanh phi kiếm rời lầu rời thành còn lại kia, vẫn chưa quay về, toàn bộ đã không còn nữa. Không còn thì không còn, trời không sập được.”
Tống Tập Tân bốc lên một ngọn lửa vô danh, “Không còn thì không còn?! Sao ông có thể nói nhẹ nhàng như vậy! Loan Cự Tử và Lục tiên sinh đều từng dặn dò ta, mười hai thanh phi kiếm này ảnh hưởng đến hướng đi của Đại Ly đối với bố cục toàn Bảo Bình châu, có thứ không cần nói cũng biết...”
Chỉ là thiếu niên rất nhanh thôi không dám nói tiếp nữa.