Lão đạo nhân hừ lạnh nói: “Đi đường vòng? Nếu như bần đạo không gặp phải, vậy thì thôi, coi như yêu vật tai họa kia gặp may mắn, hôm nay đã bị bần đạo gặp được, há có đạo lý buông tha! Trên cờ phướn viết trừ ma vệ đạo, há chỉ để cho người ngoài xem...”
Tiểu cô nương thở dài nhắc nhở: “Sư phụ, nơi này không có người ngoài.”
Lão đạo nhân cười xấu hổ nói: “Quen miệng quen miệng, sư phụ còn chưa khôi phục lại sau lần ở Tam Chi sơn kia, thật là khiến người ta tức chết, không có công lao cũng có khổ lao, thế mà nửa đồng tiền cũng không muốn cho, thế gian lại có kẻ vô liêm sỉ, làm giàu bất nhân như thế, đáng đời phần mộ tổ tiên bọn họ bị sơn quỷ xâm chiếm, con cháu tai họa bất ngờ liên tục...”
Tiểu cô nương lại nhắc nhở: “Sư phụ, không phải người thường nói người tu đạo chúng ta, phải có tâm giản dị hay sao?”
Lão đạo nhân một khắc trước còn mặt mũi hiền lành, giờ đây đã giận tím mặt, đưa hai ngón tay véo mạnh vào cánh tay tiểu cô nương mặt tròn, vẻ mặt dữ tợn nói: “Ai cho ngươi lá gan dạy dỗ sư phụ? Còn dám tiếp tục không!”