Lưu Ngục cười ha ha, nói: “Không sao không sao, trong đoàn người đó không có người đọc sách ngọc thụ lâm phong khiến Sở phu nhân không coi trọng đâu. Ngược lại là lão đèn lồng, nếu như trẻ lại ba bốn mươi tuổi, nói không chừng sẽ bị giữ lại tòa phủ đệ đó để làm áp trại lang quân đó chứ?”
Kiếm khách trêu chọc: “Câu này của ngươi, có bản lĩnh thì nói ở trước mặt Sở phu nhân đi.”
Lưu Ngục cười hê hê nói: “Nếu nàng ta dám đi ra khỏi vùng sơn thủy đó, ta sẽ dám nói như vậy.”
Kiếm khách trẻ tuổi cảm khái nói: “Thánh nhân sở dĩ được gọi là thánh nhân, là ở chỗ có được tiểu thiên địa của mình, tọa trấn trong đó, có thể chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.”
Lưu Ngục tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đại nhân ngươi là kiếm tu, kiếm tu thì không giống như vậy, nếu không sức công phạt sát lực đệ nhất, lại thêm một tiểu thiên địa của thánh nhân, kiêm cả công thủ, như vậy đại nhân ngươi...”