Trong thư lầu vang lên một tiếng thở dài già nua, ngay gần nơi hai người giao thủ, chỉ khoảng hơn hai mươi trượng, cách mấy cái giá sách, dưới chân một bức tường.
Sau đó một đạo kiếm quang trắng như tuyết sáng lên, bạch quang ba thước lao vun vút tới, bao lấy một hàng giá sách, sau khi tự bay trong lối đi, lại vòng lấy giá sách, vút ngang qua bên người Lý Trường Anh, lao tới Vu Lộc.
Thiếu niên cao lớn không dừng bước chân, trong thời khắc hiểm nguy đã nghiêng cả người, tránh được thanh phi kiếm như cầu vồng trắng kia, tiếp tục xông lên với tư thế kì quái.
Tiếng nói già nua kia có phần phẫn nộ, “Còn chưa dừng tay?”
Hồng quang ba thước ngang qua vai thiếu niên cao lớn chậm lại, nhưng không điều chuyển mũi kiếm, biến chuôi kiếm thành mũi kiếm và bay lùi lại.