Không thấy hùng tinh chiến lực kinh khủng tới áp trận như mình mong muốn, phụ nhân thấy mình tính sai nên nhất thời luống cuống tâm thần, trong cuộc chiến giữa các tu sĩ, vừa bất cẩn liền bị quyền cương của tráng hán đánh ở trên người, ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng bị kiếm gỗ đâm vào vai, khóa sắt quấn thân, lập tức bị một đống đồ vật thần thông bám thân, cuối cùng bị tráng hán dùng quyền pháp thông thần một cước dẫm nát đầu phụ nhân, mạnh mẽ đánh tan khí phủ lưu chuyển của phụ nhân, giẫm lún đầu vào trong bùn đất.
Cuối cùng tráng hán lấy ra một thanh đao nhỏ màu bạc, đâm hết toàn bộ mũi đao vào ngực phụ nhân, lúc này mới một tay nắm cổ ả ta, vác lên vai minh, sau đó tiện tay để lên lưng ngựa, tráng hán lia ánh mắt phức tạp về hướng tiểu đồng áo xanh ngồi xổm trên nóc ngôi miếu đổ nát, cuối cùng nhìn nữ đồng váy hồng phấn bên cạnh thiếu niên, ôm quyền cười nói: "Sau này công tử đi lại trên giang hồ, cũng cần cẩn thận chút, dù sao trên núi cũng không phải đều là những người như chúng ta."
Trần Bình An nhanh chóng hiểu rõ ẩn ý trong ngôn ngữ của hán tử kia, ý ông muốn nói thần tiên trên núi, chỉ cần nhìn thấu chân thân của xà mãng bên cạnh, chỉ sợ sẽ không nói không rằng mà ra tay, không giống bọn họ không gặp ác sẽ không ra tay, Trần Bình An ôm quyền hoàn lễ nói: "Ta sẽ cẩn thận."
Tráng hán xoay người lên ngựa, sau khi quay đầu nhìn phụ nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, cười to nói với Trần Bình An: "Quyền pháp không tệ, không ngừng cố gắng nhé!"
Trần Bình An cho rằng người nọ đang trêu ghẹo mình, thẹn đỏ mặt cười nói: "Quyền pháp của tiền bối mới là lợi hại thật sự."