Trần Bình An đang định kêu tiểu đồng áo xanh biến ra chân thân để lên núi cho nhanh, đột nhiên nhớ tới gần đây có đọc được một câu ở trong sách, viết rằng khi gặp chuyện chớ hoảng hốt, sử dụng những từ ngữ rất đẹp, chỉ đọc có hai lần thôi cũng làm cho Trần Bình An cảm thấy bớt được vài phần nét thô tục trên người, trước đó hắn còn cố ý khắc câu này vào thẻ tre, vì thế Trần Bình An lập tức hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, thầm nhủ với bản thân, "Không được nôn nóng, không được nóng nảy, những đạo lý được viết trong sách thật ra cũng giống như nung sứ làm gốm."
Vừa định bắt đầu lên núi, Trần Bình An chợt hoa mắt, nhìn chăm chú một lúc, liền phát hiện người quen mặc quần áo trắng đang mỉm cười đứng ở chân núi, buột miệng thốt lên: "Ngụy Bách!"
Nữ đồng váy hồng phấn không nhịn được “oa” một tiếng, cô ngốc này càng cảm thấy kinh ngạc hơn bội phần, sau thiếu niên Thôi Sàm, đây là nhân vật thần tiên thứ hai mà cô được gặp, tuấn tú tới mức không có thiên lý, cô lập tức hơi đỏ mặt, trốn ở phía sau lão gia Trần Bình An.
Tiểu đồng áo xanh sửng sờ ngay tại chỗ, sau đó khí thế hùng hổ quay đầu hỏi: "Lão gia, người này tới chiếm địa bàn?"
"Đương nhiên không phải."