Tào Tuấn buồn cười nói: "Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao. Nếu giữa chúng ta đã không phải là cuộc chiến sinh tử, ta sẽ áp lại cảnh giới, đỡ cho cuộc chiến đầu tiên của cuộc đời ngươi lại thua quá mức không cam lòng."
Lý Hi Thánh cười không nói gì.
"Chờ sau khi ngươi ra khỏi miệng giếng, sẽ phát hiện nhân vật như ta, có thể làm được..." Tào Tuấn nhón mũi chân một cái, xoay người vọt tới trước, cười lớn thành tiếng, một khi lựa chọn ra tay, kiếm khách trẻ tuổi luôn mỉm cười ngâm nga đột nhiên thay đổi khí thế, trong con ngõ nhỏ chật chội quanh quẩn nổi lên những lời tiếp sau, "hai chữ phúc hậu!"
Một đạo bạch quang sáng lạn nổ mạnh bung ra, kiếm khí điên cuồng bốn phía, nháy mắt tràn ngập toàn ngõ, hơn nữa thân hình Tào Tuấn quá nhanh quá mạnh, khiến cho bóng người hắn mơ hồ dung nhập vào trong đó, không dễ phát hiện, làm cho người ta người ta tưởng giống như nước lũ khe núi sau cơn mưa to, lấy con ngõ là lòng sông, điên cuồng đổ về đoàn người Lý Hi Thánh đang bị bao vây.
Trắng xoá một mảng, kiếm khí khí thế hùng hổ bên trong nước chảy, vẫn có thể thấy được một tia tuyết trắng sáng rọi càng thêm ngưng tụ, như một con bạch ngư lặng yên bơi trong suối nước.