Trần Bình An cười cầm lấy hai quả quýt, đưa cho Xuân Thủy Thu Thực, "Các cô ăn quýt xong nhớ giữ vỏ quít lại cho ta."
Xuân Thủy Thu Thực đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nguyên nhân trong chuyện này, không lẽ vị thiếu niên tay cầm ngọc bội phòng chữ Thiên của côn thuyền lại rảnh rỗi tới mức còn thích tự mình xuống bếp? Cũng không quan tâm đến thánh hiền Nho gia dạy “quân tử xa nhà bếp”? Trần Bình An cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, cất ba phần vỏ quít vào trong tay áo, không dám cho vào vật một tấc Mười Lăm, sau đó thúc giục tỷ muội mau ăn đi.
Nếu khách quý đã "không câu nệ" thì Xuân Thủy ăn quít Trường Xuân cũng không thấy đang mang gánh nặng, càng miễn bàn muội muội Thu Thực vốn vô tâm.
Trần Bình An khẽ mỉm cười.
Xuân Thủy đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.