TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 605: Sơn thủy tương phùng cũng tương phùng (1)

Trần Bình An nghe nói côn thuyền có một "Tín phô" chuyên môn dùng phi kiếm đưa tin, công dụng tương tự với dịch trạm của nhân gian, hắn liền viết hai phong thư, giao cho Thu Thực đi gửi, vì trong thư cũng không viết chuyện gì bí mật, quan trọng nhất vẫn là báo bình an với mọi người, kể lại vài chuyện thú vị nghe được từ chỗ Thu Thực, cho dù để người ta đọc được cũng không sao, chỉ có điều tín phô này này thu phí quá mắc, một phong thư gửi tới huyện Long Tuyền Đại Ly sẽ thu mười đồng tuyết hoa ngọc, loại tiền thần tiên chuyện dùng trên núi, thư tín gửi tới thư viện Sơn Nhai Đại Tùy còn mắc hơn, hai mươi đồng, Trần Bình An hoảng hồn đành phải bỏ suy nghĩ gửi cho mỗi người một phong thơ, người nhận thư ở Đại Ly là Ngụy Bách, người nhận thư ở thư viện Đại Tùy là Lý Bảo Bình, nhờ hai người chuyển lời giúp.

Trần Bình An đứng ở trên đài ngắm cảnh, được Xuân Thủy chỉ điểm, phát hiện gần lan can có một tiểu lâu độc lập, thi thoảng sẽ có tinh quang chợt lóe, những điểm sáng lấp lánh, không dễ nhận ra. Xuân Thủy cười kiên nhẫn giải thích nói: "Chuột có đường chuột chạy, chim có đường chim bay, phi kiếm truyền tin cũng như thế. Sẽ có một tầng trời thích hợp cho phi kiếm đi xa, lực cản nhỏ nhất, cho nên có Luyện khí sĩ lấy điều này làm gốc rễ lập thân, ở trên độ cao đó, cần cù chăm chỉ mở ra một thông đạo riêng, phi kiếm truyền tin thế gian sau khi bay lên không trung thì đều đi theo 'con đường nhỏ quanh co' này, chỉ cần là đệ tử môn phái lớn một chút, đều biết quy củ này, cho nên một khi ngự phong đi xa, sẽ chủ động tránh né."

Thu Thực vừa mới quay về thư phòng, tựa vào bên cửa, vui cười nói: "Cũng không phải không có Luyện khí sĩ đầu đường xó chợ ngốc nghếch, thật vất vả mới học xong lăng không phi hành, vừa định trời cao mặc chim bay, kết quả vừa húc đầu vào, liền bụp một cái bị đụng cho mặt mũi bầm dập, đó là vẫn còn may mắn, nếu như xui xẻo, sẽ bị đâm thủng mắt, cổ, từ trên cao té rớt xuống, mất mạng ngay tại chỗ, biến thành một bãi thịt nát, thật đáng thương."

Trần Bình An hỏi một vấn đề rất bình dân, "Trên đời sẽ không có người nào ăn ở không, đi chặn phi kiếm đưa tin lại chứ?"

Thu Thực gật đầu nói: "Đương nhiên là có, trong số các Luyện khí sĩ cũng có không ít kẻ đầu óc không minh mẫn, chẳng qua đường đi của phi kiếm được xưng là 'Đường mòn vân văn', luôn có vân văn tu sĩ nhìn chằm chằm khoảng trời này, chỉ trông cậy vào điều này để phát tài, ước gì có kẻ ngốc đến làm kẻ cướp đường phá hoại, mấy thanh phi kiếm kí tín giá trị không được mấy văn tiền, nhưng mà một khi bắt được kẻ phá hoại là có thể mạnh mẽ đòi hỏi một khoản bồi thường giá trên trời, nếu như kẻ phá hoại nghèo hàn, sẽ thương thảo với vương triều thế tục trên danh nghĩa của hắn, nếu là dã tu chưa từng ghi lại trong hồ sơ, lại không có tiền, vậy không có cách nào khác, chỉ có thể ghi lỗi, dù sao tổn thất cũng không lớn."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất