Đạo nhân trẻ tuổi há hốc miệng, ngây ngốc không nói lời nào.
Trần Bình An nhét ngọc bội vào trong ngực hắn, xoay người chạy chậm rời đi, quay đầu cười nói: "Sau khi tới bên đó ngồi rồi nhớ trả cho ta."
Trần Bình An vừa chạy vừa nghĩ, đạo sĩ trẻ tuổi này suy nghĩ cũng quá luẩn quẩn, chỉ là không có cách nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trong tranh hoa điểu thôi mà đã đau lòng xót dạ như vậy? Đối với Trần Bình An đã trải qua nhiều chuyện trước kia mà nói, một đại nam nhân như vậy mà còn rơi nước mắt, không lẽ giống như Lưu Bá Kiều và tiểu đồng áo xanh, cũng là người ái mộ Tô Giá tiên tử?
Nhưng mà những điều này, cũng không phải là nguyên nhân thực sự khiến Trần Bình An đưa ra ngọc bội.
Trần Bình An chỉ là nhớ tới khi mình năm tuổi, vào hoàng hôn mùa đông năm đó, mỗi một lần đi qua ngõ Nê Bình với từng ngôi nhà đóng chặt cửa lớn, hắn cũng lén khóc giống như vậy.