Khi lên trên núi rồi, có đôi khi phải hứng chịu cái khổ của trên núi.
Có thể lấy ví dụ như những yêu vật của trấn nhỏ Long Tuyền, dân chúng dưới núi hồn nhiên bất giác trước thanh thế khi Nguyễn Cung đúc kiếm, nhưng chúng nó lại khổ sở chết đi sống lại.
Trần Bình An tăng tốc đi được hơn nửa dặm, không hề che dấu tu vi tam cảnh, lao nhanh về phía trước.
Khi nhìn thấy phía trước có một cây đại thụ còn sót lại cành khô, hắn chạy vài bước lấy đà, rồi chụp lấy một cành cây, nhảy về phía trước, bắt lấy một chạc cây mục, kéo nhẹ, đu người lên, khi cành cây gãy vụn rơi xuống đất, Trần Bình An cũng đã vợt lên cao hơn trước rất nhiều. Hắn đứng ở nơi cao trên cây, dùng tay che trán, đưa mắt nhìn ra xa, không thấy đèn đuốc, cuối tầm mắt là một ngọn núi nhỏ không cao, Trần Bình An nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân đột nhiên búng một cái vào thân cây, dựa thế bay vút đi, đại thụ phía sau lưng ầm ầm ngã xuống đất.
Sau đó Trần Bình An nghiêng người hạ xuống, giống như một mũi tên bắn đi mà rơi xuống đất, đưa tay vỗ vào mặt đất bùn lầy văng khắp nơi, cả người lăng không quay cuồng về phía trước, hai chân rơi xuống đất đồng thời nhún mũi chân một cái, thắt lưng như mèo vọt tới trước, linh hoạt vô cùng, nhanh chóng đi tới ngọn núi nhỏ kia. Sau khi đăng đỉnh, tầm nhìn trống trải, nhưng mà vẫn không thể nhìn thấy cho dù chỉ là một ngọn đèn, điều này làm cho Trần Bình An cảm thấy hơi phiền, nếu thật sự không ổn, cũng chỉ đành phải trở về, tạm thời chặt đốn cây trên đường về, dựng thành một lều trại thô sơ, nhưng mà thấy Trương Sơn thần thái khí sắc thế kia, cho dù núp ở trong lều trại, một khi không đốt nổi lửa trại, thì chắc chắn vẫn sẽ bị ngấm phong hàn, cảm lạnh mà sinh bệnh.