Trương Sơn nhìn theo hai vị thư sinh đi tới sương phòng hướng đối diện, đứng ở hành lang, đưa tay ra ngoài để hứng lấy một vốc nước mưa, suy nghĩ một phen, nghiêng tay đổ hết nước rồi quay về phòng ở, sau khi đóng cửa lại, dùng tay khô ráo kia lấy ra một tấm phù lục giấy vàng bình thường, Trương Sơn nhẹ giọng nói: "Nơi này quả nhiên có vấn đề, mưa có phần hơi 'Âm trầm', rất có khả năng ẩn chứa sát khí, tấm phù lục này của tiểu đạo tên là Hỏa thiêu sát phù, rất bình thường, nhưng nó được truyền bá rộng rãi là bởi vì nó có thể cảm giác được sát khí tồn tại nhất..."
Đạo nhân trẻ tuổi dùng hai ngón tay nhón lấy lá bùa, thầm đọc chú ngữ, sau đó dán mạnh vào trong lòng bàn tay ướt sũng kia, phù lục giấy vàng bừng cháy ngay trong lòng bàn tay Trương Sơn, nhanh chóng hóa thành tro tàn. Đạo nhân trẻ tuổi sắc mặt nặng nề, quét tro tàn vào giữa chậu than.
Trần Bình An hỏi: "Tờ linh phù này bao nhiêu tiền?"
Đạo sĩ Trương Sơn không cảm thấy kỳ quái chút nào, còn trả lời rất thiệt tình: "Loại linh phù bất nhập lưu này cũng giống như quan lại nhỏ chốn quan trường không được xem trọng. Cho nên giá rẻ tiền, chỉ cần mất phí là một tờ giấy vàng, cộng thêm công phu sao lục của một vị Luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh, một văn tiền Tuyết hoa sẽ mua được gần ba mươi tấm Thiêu sát phù, nếu đổi thành bạc, sẽ là ba lượng bạc một tờ, thật sự không đắt.”
Trần Bình An gật gật đầu.