"Lão sư"
Bạch Thiển Tuyết như vừa thức tỉnh từ trong cơn ác mộng. Vầng trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
"Ùm."
Một lão giả có mái tóc bạc phơ thưa thớt, dáng người còng xuống, chậm rãi bước ra từ trong hư không cách bởi một màn nước, đến bên cạnh Bạch Thiển Tuyết, nói: "Ngươi không nên sơ suất như thế.
Bạch Thiển Tuyết cúi người hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của lão sư.." Vừa rồi nếu không phải có lão nhân này đột nhiên xuất hiện, nàng biết chắc bản thân sẽ bỏ mạng.