Lúc này Thạch Côn đã rời phòng học, tiếu dung rạng rỡ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, trong mắt lóe lên vẻ âm lãnh:
- Hừ, trước đó là mình chủ quan, công nhiên xung đột với gia hỏa này, bị người nắm lấy tay cầm. Vạn nhất gia hỏa này thật xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình hiềm nghi lớn nhất, cho nên hiện tại coi như tức giận nữa, mặt ngoài cũng phải nhịn, chí ít sau đó người ta chất vấn, mình cũng có lí do thoái thác.
Lúc này hắn đã quyết định chủ ý, nhất định phải mau chóng để gia hỏa buồn nôn kia vĩnh viễn biến mất khỏi đời này.
Đi tới thao trường, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến treo bảng hiệu ở trên cổ, tiện tay lau bảng hiệu, chữ phía trên biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một tấm ván gỗ trụi lủi.
Hắn kẹp nó ở dưới nách, cả người có một loại tiêu sái tự nhiên.