Ta rõ ràng là ngọc thụ lâm phong như vậy, không phải mắt ngươi mù chứ?
Hắn tức lắm, đang muốn đi lên lý luận, lại bị Kiều Tuyết Doanh kéo lại, tiến lên khẽ cười nói:
- Chào vị đại ca, hai huynh muội chúng ta mấy ngày trước gặp phải sơn tặc, một đường đào vong, vất vả lắm mới thoát khỏi bọn họ, đi ngang qua quý thôn quấy rầy, chỉ có điều chúng ta một đường đào vong, hành lý cũng mất, hiện giờ vừa đói vừa khát, không biết có thể cho miếng nước uống không.
Tráng hán đó nhìn thấy dung mạo dung mạo xinh đẹp, lập tức dâng lên ba phần hảo cảm, nghe thấy nàng nói vậy, mới chú ý quần áo phía sau nàng đều bị máu tươi thấm đẫm, càng tăng thêm ba phần thương sót, vội vàng nói:
- Những sơn tặc này đúng là đáng giận, không ngờ lại khiến một tiểu cô nương bị thương như vậy, mau vào nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta chuẩn bị chút nước và lương thực cho các ngươi, ngoài ra còn nhờ đại phu tới cho ngươi chút thảo dược.