Cuối cùng, cô nam quả nữ cộng với tiểu xà cũng đến được nơi cần đến, chính là Tang Thủy thành.
Tòa thành này rất đặc biệt, bởi vì gần Đông Hải nên thành phố này chính là bến cảng thành bang lớn nhất Nam vực, và là khu vực trung lập vĩnh viễn hiếm có ở biên giới, không thuộc về bất kỳ thế lực đế quốc nào, nhưng ở Tang Thủy thành, thế lực phủ Thành chủ vô cùng to lớn.
Vì che giấu tai mắt người khác, Từ Dương và Nữ hoàng lại đổi thành trang phục khá thông thường lẫn vào trong nội thành, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện nơi này có một vấn đề lớn chính là Cấm Linh trận.
Toàn bộ Tang Thủy thành đều bị bao phủ bởi Cấm Linh trận pháp. Bên trong thành này, dù ngươi có thân phận địa vị lớn thế nào, nắm giữ cảnh giới cao thế nào đi nữa chỉ cần tiến vào Tang Thủy thành, tất cả mọi người đều trở về điểm xuất phát, chỉ cần tiến vào trong thành không ai có thể sử dụng công pháp dẫn động linh lực.
Tòa thành này tương đối lớn, nhìn cách ăn mặc là biết người của đủ mọi tầng lớp. Mấy người Từ Dương muốn ra biển, trước tiên phải tới bến thuyền.
“Nào nào nào, xếp hàng xếp hàng, giao ra Hải Hành lệnh của các ngươi, đừng chen lấn.”
Vài hộ vệ cao lớn của phủ Thành chủ ở bến thuyền phía trước hét lớn.
“Hải Hành lệnh? Đó là vật gì, không phải giao tiền là có thể lên thuyền sao?”
Từ Dương và Tuyết Thanh Hàn đưa mắt nhìn nhau.
“Nhìn ta làm gì, ta cả ngày ở trong thâm cung tu hành, những chuyện bên ngoài cơ bản đều do hạ nhân xử lý.”
“Ồ, thì ra Nữ hoàng tìm lão đại của chúng ta làm bạn đồng hành vì thiếu một nô tài sao?”
Từ Dương: “?”
Nữ hoàng lạnh nhạt băng sương với dung nhan tuyệt thế, nghe tiểu xà nói vậy cũng nhịn không được bật cười.
Tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút, hai người Từ Dương mới biết được, Hải Hành lệnh là tín vật quan trọng mà mỗi một người muốn tiến vào Đông Hải phải có. Có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ do Phủ Thành chủ ban hành, sau khi đạt được số điểm nhất định sẽ được đổi thành Hải Hành lệnh có phẩm chất tương ứng.
Lệnh bài phân làm năm đẳng cấp: Trắng, vàng, lam, tím, cam, tương ứng với năm loại thuyền ra biển có cấp độ khác nhau, lệnh bài có phẩm cấp càng cao thì lúc ra biển lên được thuyền cấp bậc càng cao, hưởng thụ các dịch vụ, tính an toàn cũng như có đãi ngộ cao hơn.
“Làm phiền rồi, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ của phủ Thành chủ còn có phương pháp nào có được điểm nhanh hơn không?”
Dù sao Nữ hoàng cũng tồn tại cấp Đế Vương, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng cao cao tại thượng, để cho nàng phải đi làm việc cho người của phủ Thành chủ, nàng ta sẽ không chịu nổi chênh lệch tâm lý thế này.
“Có, một số người giàu có quyền lực từ bên ngoài đều lựa chọn trực tiếp đi tiệm cầm đồ bán những tài sản có giá trị của họ, trực tiếp đổi lấy điểm số nhất định theo tỉ lệ. Có điều ta cần nhắc nhở các ngươi, cửa hàng cầm đồ nơi này không giống với cửa hàng bên ngoài, tỉ lệ tiền tệ một trên một nghìn lượng, một nghìn lượng bên ngoài chỉ có thể xem như một lượng nơi này mà thôi.”
“Cái gì?”
Nữ hoàng nhíu mày, nhưng rất nhanh nàng hiểu rõ được nguyên nhân, Tang Thủy thành làm như vậy cũng là một phương thức muốn củng cố thế lực phủ Thành chủ, cố gắng để người trong thành và người ngoài thành có điểm xuất phát giống nhau.
Nói một cách đơn giản, thương nhân giàu có bên ngoài mang theo một ngàn lượng bạc vào trong thành chỉ có thể mua được ba cái bánh màn thầu. Mà người bình thường trong thành làm một ngày kiếm được một hai lượng. Như vậy khoảng cách của mọi người sẽ rút ngắn.
Vốn Từ Dương cũng định thành thật làm mấy nhiệm vụ, nhưng nhìn tư thái Nữ hoàng căn bản không có ý định hạ thấp tư thái, bảo nàng mặc quần áo vải thô đã quá sức chịu đựng của nàng.
“Lão bản, ta muốn bán ba kiện đồ trang sức, ngươi xem được bao nhiêu ngân lượng.”
Nữ hoàng thật sự rất hào phóng, lúc đặt ba kiện trang sức trên bàn cầm đồ, hơn chục người qua đường vô thức nhìn nàng, thậm chí còn kêu lên kinh ngạc.
“A Tuyết, thứ này quá quý giá, không bằng chúng ta đi phủ Thành chủ làm nhiệm vụ, làm mấy ngày cũng có thể đổi được hai cái Hải Hành lệnh.”
Rốt cuộc Từ Dương cũng lên tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy Nữ hoàng đặt trên quày ba cây trâm Lưu Ly Phượng Hoàng. Nhìn toàn bộ Tam Thiên Đạo Châu cũng không có mấy đồ trang sức đỉnh cấp thế này.
Nhưng Nữ hoàng không thèm nhìn Từ Dương, sắc mặt bình tĩnh nói một chữ.
“Đổi.”
Tiểu nhị bên trong nhìn Nữ hoàng chằm chằm, lại cẩn thận nhìn ba cây trâm trên bàn.
“Vị tiểu thư này, xin chờ một chút, ta đi mời chưởng quỹ của chúng ta tới, để ông ấy định giá cho ngài.”
Vừa nói xong tiểu nhị chạy nhanh vào nội đường, hiển nhiên vì kích động trước khách hàng lớn.
“Xì xì xì, lão đại, không hổ là Nữ hoàng à nha. Ba cây trâm này là vô giá, thế mà tiện tay liền lấy ra, phú bà đỉnh cấp mà bỏ lỡ thì khó tìm lắm đó.”
Tiểu xà vừa thốt ra một câu liền bị ngón tay Nữ hoàng bóp chặt, người ngoài không nhìn thấy Nữ hoàng ra tay, họ chỉ tưởng nàng sờ túi tướng công nhà mình. Thật tình không biết Long Mãn bên trong bị người ta bóp lấy mệnh căn, gào khóc cầu xin tha thứ, lúc này mới được Nữ hoàng khoan dung.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, chưởng quỹ đích thân đi tới, nhìn thấy cây trâm xuýt chút tròng mắt rớt ra ngoài, nhìn Nữ hoàng chăm chú mấy lần.
“Xin hỏi ngài là......”
“Hừ, từ lúc nào mà chủ cầm đồ hỏi thân phận của người bán? Đây là trang sức chủ tử nhà ta, mau định giá đi.”
Nữ hoàng lạnh nhạt thốt lên, mặc dù đang ở bên trong Tang Thủy thành, không có cách nào phóng thích linh lực uy áp, nhưng tinh thần lực của nàng cường đại và khí chất tôn quý của bản thân căn bản người bình thường không thể chống đỡ.
Chưởng quỹ mang kính mắt gọng vàng nhìn hồi lâu, đưa ra năm ngón tay.
“Năm nghìn lượng.”
“Cái gì? Năm nghìn lượng? Trời ạ, một năm qua Tang Thủy thành chưa từng ra giá nào cao như vậy. Năm nghìn lượng thì ở bên ngoài cây trâm này đáng giá năm trăm vạn. Má ơi, thế lực sau lưng cô nương này lớn đến cỡ nào chứ?”
Chưởng quỹ cũng không nghi hoặc, trực tiếp lấy ra năm ngân phiếu có con dấu một nghìn lượng, cung kính đưa đến trước mặt Nữ hoàng.
“Cô nương này, làm phiền cô bẩm báo với chủ nhân của ngươi, nếu sau này lại đến cầm đồ, tiểu điếm sẽ nâng giá hai mươi phần trăm. Nguyên Bảo, nhanh đi đưa tiễn hai vị khách quý này.”
“Không cần.”
Nữ hoàng run tay nắm lấy ngân phiếu, lập tức lôi ống tay áo Từ Dương chạy nhanh ra cửa, không đợi tiểu nhị kia tiễn, hai người đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Đi mau! Ta luôn cảm thấy nơi này không yên bình. Tuy có Cấm Linh pháp trận, nhìn qua trị an trong thành tăng lên rất nhiều, nhưng trên thực tế, thua thiệt nhất chính là mấy người chúng ta, chúng ta không thể sử dụng linh lực không có nghĩa là trong thành này không có tai họa.
Quả nhiên, lần này, Nữ hoàng đoán rất đúng, có lẽ nàng có khứu giác nhạy bén của một kẻ thống trị.
Khi hai người đi qua đường phố thứ ba, mười mấy đại hán trung niên đã theo dõi bọn họ.
“Hai vị đang vội vã đi đâu thế?”