Lai giả bất thiện.
Từ Dương theo bản năng bước một bước về phía trước, che Nữ hoàng ở phía sau, bởi vì hắn phát hiện trong mười mấy người này, ba người cầm đầu lại có linh lực dao động.
Những người không bị Cấm Linh trận khống chế trong Tang Thủy thành chỉ có một thân phận, đó là đệ tử thuộc phủ Thành chủ.
“Lui.”
Từ Dương chỉ nói một chữ ngắn gọn có lực, Nữ hoàng không chút do dự lập tức lui về phía sau, có điều không đi bao xa hai người Từ Dương bị nhóm người dồn vào trong ngõ hẻm, tránh người lui tới trên đường, nhưng họ cũng bị chặn hoàn toàn vào trong con hẻm này.
“Nữ hoàng Hàn Nguyệt Tuyết Thanh Hàn, ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ ra ai có ngân sách lớn như vậy. Phong minh chủ phán đoán quả nhiên không sai, hai người các ngươi thật sự lựa chọn xuất phát đến Tang Thủy thành tiến vào Đông Hải tìm kiếm Thao Thiết, lần này chúng ta ôm cây đợi thỏ, xem ra chúng ta đã thành công.”
Người đứng đầu này chính là một trong những tên chó săn Kiếm Minh Bắc Tấn, tên Chu Tất Sở, cũng là một cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, nhưng trong Cấm Linh trận, thực lực của hắn dừng lại ở Nguyên Anh cảnh đỉnh cao.
“Hừ, nếu đã bị ngươi phát hiện, trẫm cũng không cần phải ngụy trang nữa, có gan gọi Phong Tụ đi ra, chỉ bằng bọn rác rưởi các ngươi mà cũng dám làm càn trước mặt trẫm sao?”
Tuyết Thanh Hàn trực tiếp thể hiện uy phong của Hoàng đế, có điều tên họ Chu này không chút để ý.
“Hừ, Nữ hoàng bệ hạ, hình như ngươi đã quên nơi này là Tang Thủy thành, dù ngươi có là Thiên Vương lão tử, tới chỗ này, cũng phải tuân theo quy củ phòng thủ Tang Thủy thành, bị chúng ta bắt được xem như các ngươi xui xẻo.”
“Động thủ!”
Mấy người quân sĩ rút đoản đao bên hông xuống, lao thẳng về phía Từ Dương và Tuyết Thanh Hàn.
Về cơ bản võ giả đều dựa vào khổ luyện ngạnh công và năng lực cận chiến, dù không có linh lực và công pháp trợ giúp cũng có thể thể hiện ra thực lực cường hãn tương đương.
Trong tình huống linh lực bị hạn chế, thực lực của Nữ hoàng cũng bị hạn chế rất nhiều nhưng Từ Dương thì khác, bằng vào đạo tâm thể ngộ, vẫn có khoảng không nhất định để phát huy.
“Các ngươi đã là chó săn của Bắc Tấn thì cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Dưới chân đột nhiên chấn động mạnh, hai tay Từ Dương quét ngang, nhưng nghe một tiếng long ngâm mạnh mẽ truyền ra, trước mặt như có một đạo Long hồn vọt tới cuối đường.
Sát khí lạnh thấu xương hoàn toàn bộc phát, một đám tay chân trước mặt đang muốn xông tới.
“Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Sao tên gia hỏa kia có thể sử dụng công pháp?”
Đám người trợn tròn mắt, muốn lui lại cũng đã không kịp.
Chỉ thấy sóng khí hình rồng vô cùng cuồng bạo, trong nháy mắt xé nát mấy tên hung hãn xông tới trước.
Một giây sau, Từ Dương đạp bước phi thân lên, xông thẳng đến tên dẫn đầu họ Chu.
Toàn bộ quá trình nhanh như chớp mắt nhưng cũng khiến Nữ hoàng phía sau Từ Dương kinh ngạc trước kỳ tích mà nam nhân này tạo ra.
Dù long chưởng bá đạo vừa rồi hay hành động kiên cường bảo vệ nàng, đều lưu lại cho Nữ hoàng ấn tượng không thể phai mờ.
Nên biết rằng, từ nhỏ đến lớn Tuyết Thanh Hàn rất ít tiếp xúc với nam nhân, sư tôn của nàng, Nữ hoàng đời trước như đã chế định ra kế hoạch tu luyện hoàn mỹ nhất cho nàng, để nàng trưởng thành đến hôm nay. Thế nhưng nàng cũng cam chịu cuộc sống không thú vị, nàng có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong thế gian, từ quyền thế, địa vị, mỹ mạo, thực lực... Nhưng từ đầu đến giờ nàng cũng không vui sướng gì, càng chưa từng hưởng thụ cảm giác được nam nhân che chở.
Trên thực tế, nàng rất bài xích việc tiếp xúc cùng nam nhân, đây cũng chính là nguyên nhân nàng tu luyện công pháp thuần dương.
Mãi cho đến khi nàng gặp Từ Dương, trong nội tâm nàng hình thành khối băng vĩnh cửu dường như đã bắt đầu ấm lên một chút.
Hơn hai mươi người hợp sức, trước mặt Từ Dương chẳng khác nào cỏ rác, không chịu nổi một kích.
Kỳ thực một chưởng long ngâm của Từ Dương vừa rồi là mượn long hồn thủ hộ cự long đánh ra chưởng phong thuần túy, căn bản không phóng thích được linh lực, chẳng qua so với nhục thân ngạnh công thuần túy cao cấp hơn một chút mà thôi.
Nhưng Từ Dương tu luyện mười vạn năm, cường độ thân thể và kinh nghiệm thực chiến của hắn mấy tên gia hỏa trước mặt này không thể so sánh được.
Rất nhanh, trong hẻm nhỏ có hơn hai mươi thi thể, chỉ còn lại duy nhất tên họ Chu. Bị Từ Dương đánh phế bỏ tay chân, giống như tên chó chết bị hắn vứt dưới chân Nữ hoàng, nằm không dám cử động.
“Trả lời vấn đề của ba người chúng ta ngươi còn có cơ hội sống tiếp. Thứ nhất, bến thuyền có người của Phong Tụ bố trí hay không? Bao gồm cả những người trên những con thuyền khác nhau.”
“Có! Phong minh chủ cùng phủ Thành chủ có giao dịch bí mật, sau khi nhất trí xong liền phái chúng ta lẻn vào Tang Thủy chờ các ngươi mắc câu. Bốn điểm kiểm tra Hải Hành lệnh của các cấp bậc trắng, vàng, xanh ,tím đều có người của Kiếm Minh giám sát. Lệnh màu cam đại biểu cho đội ngũ ra biển tiêu chuẩn cao nhất, mỗi tuần chỉ đi hai thuyền, mỗi thuyền cũng chỉ có mười người, bởi vậy không cần thiết có người giám sát. Vì điều kiện đổi Hải Hành lệnh cam tương đối hà khắc, hơn nữa số lượng đổi ra mỗi tuần có hạn, theo con đường bình thường, căn bản trong thời gian ngắn không có cách đổi thành công.”
Từ Dương và Nữ hoàng liếc nhau, đoán chắc hắn cũng không dám nói dối.
“Vấn đề thứ hai, vì sao ngươi có thể bỏ qua hạn chế Cấm Linh trận ở mức độ nhất định, sử dụng được một phần linh lực?”
Lão Chu bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật loại Cấm Linh trận này chính là một loại chú ấn, chỉ cần nắm giữ pháp quyết giải trừ chú ấn thì có thể tách ấn ký ra, nhưng ta chỉ là tay chân do Phong minh chủ phái tới, chỉ nắm giữ ấn quyết giải trừ được một nửa thực lực bản thân.”
“Thì ra là thế......”
Từ Dương rất hài lòng về manh mối tên gia hỏa này cung cấp.
“Vấn đề cuối cùng, thuyền đẳng cấp màu cam có thể đến Đông Hải ở vị trí là bao nhiêu?”
“Không có hạn chế. Trên thực tế, đi thuyền có tiêu chuẩn cao nhất trên thuyền sẽ không có thuyền viên, mười hành khách sẽ thay phiên điều khiển thuyền, ai đã đến vị trí mình cần thì tự động rời đi, trên đường đi nếu không sợ chết cũng có thể xuống thuyền sớm. Nên biết rằng, tuy Đông Hải là tiên địa nhân gian nhưng lại vô cùng nguy hiểm, các loạn hải thú vô cùng vô tận, lúc nào cũng có thể phát động công kích, bản thân con thuyền đã mang theo trận pháp che đậy khí tức, nếu tự tiện rời thuyền phi hành trên biển, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải công kích.”
Hỏi đến đây, giá trị của lão Chu cũng hết.
Từ Dương vỗ vỗ bả vai lão Chu cổ vũ: “Ngươi nói rất cẩn thận, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Nữ hoàng như muốn nói lại thôi, đột nhiên nhìn thấy Từ Dương đặt chưởng trên đỉnh đầu gia hỏa này, tinh thần lực cường đại truyền ra, đang thi triển kỹ năng kiểm tra linh hồn.
Cũng chính tại thời khắc này, Nữ hoàng mới ý thức được nội lực cường đại của Từ Dương, người có kỹ pháp tinh thần lực cường đại như nàng cũng không dám dễ dàng tiến hành nếm thử.
“Tìm được phương pháp giải trừ chú ấn rồi.”