TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 215: Nam nhân tỉ mỉ

“Nhiều cao thủ như vậy mà một đi không trở lại, ngươi dựa vào cái gì cho là mình có thể đắc thủ?”

Nữ hoàng liên tiếp đặt câu hỏi, thật tình nghi vấn của nàng cũng là điều Từ Dương muốn biết.

Thác Bạt Hồng hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu cười nói: “Rất nhiều người đi không trở lại nhưng cũng không phải bọn họ chết dưới tay của Thao Thiết, thậm chí có thể nói, những người tìm Thao Thiết rất ít người có thể nhìn thấy linh chủng Hồng Hoang này tồn tại, hầu hết bọn họ đều chết trên đường tìm kiếm.”

Từ Dương nhíu mày hỏi tiếp: “Đông Hải lĩnh vực đã không phải chịu phạm vi bao phủ của Cấm Linh trận, nhiều cao thủ như vậy mà tìm không ra, nửa đường trở về đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm. Chẳng lẽ một con Thao Thiết lại khơi lên dục vọng lớn như vậy trong bọn họ sao?”

Kỳ thực đạo lý này rất dễ dàng làm rõ, những người dám đi tìm Thao Thiết đều là cường giả Nguyên Thần cảnh trở lên, ít nhất cũng Động Thiên cảnh, nếu ngay cả Động Thiên cảnh cũng không đạt được thì vào Đông Hải chẳng khác nào đi tìm đường chết.

Nếu những người đó đều có thể tu luyện tới Động Thiên cảnh, ai cũng đều là cường giả một phương, Từ Dương không tin bọn họ thật sự sẽ ngu đến mức biết rõ không có cơ hội, còn nhất định phải ở trên biển chờ chết.

Điểm càng quan trọng hơn, Từ Dương và Nữ hoàng đến bến thuyền Tang Thủy thành ba lần, cho tới bây giờ chỉ thấy đội ngũ thuyền ra biển nhưng chưa thấy bóng thuyền trở về, dường như có đi không về đã là trạng thái bình thường.

Thậm chí Từ Dương cũng có thể phán đoán, sở dĩ bến cảng quy định danh sách mỗi tuần thuyền ra biển thế nào không phải do vấn đề về nhân số, mà bởi vì số thuyền cung ứng.

Đáng tiếc, Thác Bạt Hồng cũng không đưa ra câu trả lời mà hai người Từ Dương mong muốn, hắn lại ném ra một quả bom nặng ký khác, xem như mời Từ Dương và Nữ hoàng gia nhập vào đội ngũ của hắn.

“Đây là Thất Tiệt Hải Ma trận trong truyền thuyết sao?”

Từ Dương liếc mắt nhìn ra lai lịch của trận đồ trước mặt khiến Thác Bạt Hồng và Nữ hoàng vô cùng kinh ngạc.

“Ánh mắt các hạ thật tốt! Ta dám nói, trong toàn bộ Tam Thiên Đạo Châu, có thể nhìn ra lai lịch của trận đồ này có không quá mười người, quả nhiên Từ Dương các hạ là thiên nhân.”

Câu nói này của Thác Bạt Hồng không phải vì nịnh nọt, hắn thật sự bội phục nội tình của Từ Dương, lại càng không nhìn thấu được người trước mặt này.

“Hiên Viên huynh quá khen rồi, ta cũng chỉ nghe thấy mà thôi, không biết diệu pháp tinh túy của trận pháp này. Xin hỏi Hiên Viên huynh, tại sao Thất Tiệt Hải Ma trận lại xuất hiện ở trong Đông Hải?”

Đối phương cười lớn, muốn nói lại thôi: “Cho phép Thác Bạt Hồng ta không trả lời, hai vị, thời gian một đêm chắc đủ để hai người đưa ra lựa chọn cho mình. Trời không còn sớm hai vị nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”

Thác Bạt Hồng rất giảo hoạt, trước mặt hai người Từ Dương thu hồi tấm trận đồ này, mang chai rượu nghênh ngang rời khỏi đại đường tầng hai, mãi đến khi tinh thần lực của đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầng này, toàn bộ khoang thuyền tầng hai không còn dao động khí tức thứ ba, lúc này Nữ hoàng mới lên tiếng khẽ hỏi.

“Ngươi thấy tên Thác Bạt Hồng này là người thế nào?”

Nên biết rằng, người có thể để cho Nữ hoàng Huyết Thanh Hàn nghiêm túc dò hỏi trong toàn bộ Tam Thiên Đạo Châu cũng không có mấy người, đủ thấy nàng tín nhiệm thực lực và trí tuệ của Từ Dương thế nào.

“Người này ta không hiểu rõ động cơ và tâm tư của hắn, cũng không phải chúng ta có thể ước đoán được, nhưng Tang Thủy thành lại có vấn đề rất lớn. Nếu ta đoán không lầm, phủ Thành chủ nhất mạch trong Đông Hải vung xuống một tấm lưới rất lớn, tụ tập quần hùng các phương khắp Tam Thiên Đạo Châu, đều bị Thao Thiết che mắt. Cho dù vì nguyên nhân gì đánh chủ ý đến Thao Thiết, khi chân đạp lên thuyền chính là lúc rơi vào lưới.”

Từ Dương cười khẽ nói vài lời, màn sương mù che mắt đã bị xuyên thủng và bản chất của tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ Tang Thủy cũng bị chọc ra.

Nữ hoàng là người vô cùng thông minh, nàng nghe Từ Dương nói lập tức hiểu ý: “Ý của ngươi là từ Tang Thủy thành đến Đông Hải, căn bản không có đường về?”

“Đúng vậy, cái gọi là Hải Hành lệnh cũng chỉ là lý do để phủ Thành chủ nhất mạch che giấu tai mắt người khác. Thuyền liên tục không ngừng mang những thế lực hợp tác khắp Đạo Châu, từng nhóm người bị dục niệm tham lam che mắt đưa vào biển rộng mênh mông. Một mặt thông qua Cấm Linh trận để duy trì địa vị thống trị tuyệt đối của phủ Thành chủ nhất mạch, mặt khác, thông qua tỉ lệ trao đổi tiền tệ đặc thù để vơ vét của cải trắng trợn.

Thật đáng buồn cho những tu giả bị đưa vào trong biển khơi, cuối cùng vẫn tránh không khỏi vận rủi bị chôn vùi dưới đáy biển sâu. Nếu ta đoán không lầm, việc phân chia đẳng cấp các loại thuyền này đại biểu cho lộ trình di chuyển khác nhau. Sau khi rời bến, những con thuyền kia hoặc bị đắm, hoặc bị những thiết lập đặc thù hấp dẫn những ma thú trong biển điên cuồng tiến công.”

Nữ hoàng bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân thuyền chở khách không thiết lập thuyền viên, tu giả tự động điều khiển, cũng vì thuyền này không có khả năng lại trở lại bến, bọn họ chỉ là vật hi sinh rẻ tiền. Phủ Thành chủ thật đáng sợ, ta thật sự muốn biết người ở sau màn điều khiển chuyện này.”

Từ Dương bất đắc dĩ thở dài: “Một vốn bốn lời, một vòng tiếp một vòng, phía Đông Hải xây dựng cạm bẫy ăn thịt người, đủ thấy số lượng nhóm người này nhiều thế nào. Nhóm người chủ phủ phía sau khống chế Tang Thủy thành nhất định không kém gì thế lực của một đế quốc, không phải chúng ta cũng đặt mình vào trong lưới sao?”

Trong lúc hai người nói chuyện, sắc mặt Nữ hoàng lạnh thêm mấy lần: “Xem ra, ngoại trừ hợp tác với Thác Bạt Hồng chúng ta không còn lựa chọn nào khác, nếu ta đoán không sai, hắn lấy ra tấm trận đồ kia chắc chắn là chìa khóa để tránh thoát tấm lưới này. Dựa theo con đường trận đồ có được mà đi, chúng ta mới có thể tránh kết cục giống những người khác, chân chính tiến vào trong Đông Hải lĩnh vực.”

“Không sai, nếu như Thao Thiết không mang người của chúng ta đi để uy hiếp, thì chúng ta trong mắt Thác Bạt Hồng giá trị lợi dụng cũng không có.”

Từ Dương khẽ cười một tiếng, rót một chén rượu nhưng không phải cho hắn uống, mà mỉm cười đưa đến trước mặt Tuyết Thanh Hàn.

“Ngươi định làm gì?”

“Đừng khẩn trương như vậy, chúng ta cùng thuyền chung sức, sao ta lại hại ngươi? Mặc dù rượu này rất mạnh nhưng là tuyệt phẩm tích nhiệt sinh dương, ngươi uống một chút rất có lợi cho thân thể, nó khiến thân thể ngươi ấm lên.”

Chẳng biết tại sao, ngày thường Nữ hoàng không thích uống rượu nhưng trước tên gia hỏa nảy sinh một chút hảo cảm này, sự cẩn thận quan tâm của hắn lại khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

Thấy Nữ hoàng lạnh lùng giơ tay cầm lấy, uống cạn rượu trong ly rồi rời đi, Từ Dương cũng không biết đây là ly rượu đầu tiên Nữ hoàng uống trong đời.

Không biết có phải vì ly rượu kia hay không mà đêm này Nữ hoàng không luyện công tĩnh tọa, trở về phòng đánh một giấc thật say, chất lượng rất cao, giống như những cơn đau đớn thể mạch băng hàn phát tác hàng đêm đột nhiên giảm đi nhiều.