“Xin lỗi, đã không kịp rồi!”
Trên boong thuyền Từ Dương điên cuồng kéo dây, hắn không để ý đến những người trên bờ thúc giục kêu gào, để thuyền chở khách nhanh chóng rời khỏi nơi tràn ngập âm mưu này.
“Trên thuyền kia nhất định có vấn đề, bắn tên!”
Trong chốc lát, vô số mũi tên mang thuộc tính khí tức băng từ những thị vệ kia bắn ra, lao thẳng về phía thuyền chở khách màu cam.
Đầu tiên Từ Dương đi tới trước mặt Nữ hoàng, trong mắt bắn ra Thái Cực Đồ Đằng sáng chói, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng phóng đại che lấp hơn phân nửa thân thuyền.
“Hắc hắc, nhìn ta này!”
Đang lúc này, bỗng nhiên tiểu xà xông xuống dưới nước, cơ thể lập tức bành trướng đến mười mấy mét, vung đuôi đập liên tiếp mấy cái, tạo lên những cơn sóng vô cùng to lớn. Dưới lực phản chấn mãnh liệt thôi thúc, thuyền chở khách đỉnh cấp rời khỏi bờ với tốc độ tăng gấp mấy lần.
“Đáng chết, lái thêm mấy chiếc thuyền, đuổi theo cho ta!”
Rõ ràng, người bên phủ Thành chủ không có ý định dễ dàng buông tha cho mấy người Từ Dương, nhưng thuyền đã rời bến, đuổi theo là hy vọng xa vời, huống chi cả bờ biển cũng chỉ có một chiếc thuyền chở khách đỉnh cấp, những thuyền khác căn bản không thể so sánh với nó.
Trận chiến khốc liệt trên boong thuyền nhanh chóng thu hút sự chú ý của tám vị khách nắm giữ Hải Hành lệnh màu cam trên thuyền. Rất nhanh bọn họ cũng tới boong thuyền rộng lớn, trong đó có ba người nhận ra thân phận của Từ Dương và Nữ hoàng.
“Ồ, ta tưởng là ai thì ra là Từ Dương Thiên Vân Tông nổi danh khắp thiên hạ, còn có Nữ hoàng Hàn Nguyệt đế quốc. Thật nghĩ không ra hai người các ngươi lại kết làm bạn đồng hành, thú vị thật!”
Người lên tiếng mặc trang phục Hiên Viên đế quốc, nhưng Nữ hoàng nhìn qua cũng không biết đối phương là ai.
“Ngươi là ai?”
Từ Dương lên tiếng dò hỏi.
“Tiêu Dao Vương Thác Bạt Hồng Hiên Viên đế quốc .”
Tâm thần Nữ hoàng trì trệ, theo bản năng phòng bị nhiều hơn một chút.
Tiêu Dao Vương Thác Bạt Hồng là đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế Hiên Viên đế quốc, đường đường là thân phận vương gia nhưng tên gia hỏa này không tham luyến đế vị, mà say mê tu thân vấn đạo, đi khắp nơi, nội tình thâm hậu.
Vì thế mà Nữ hoàng kiêng kị, theo lời đồn thì người này khá am hiểu dùng độc, là một đối thủ không thể khinh thường.
“Hiên Viên đế quốc và Bắc Tấn liên thủ, hạ độc thủ với tất các những người phe phái với Thiên Vân Tông, chuyện này ngươi cũng biết chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của Nữ hoàng, Thác Bạt Hồng không chút giấu diếm mà vui vẻ gật đầu.
“Đương nhiên ta hiểu rõ, chỉ có thể nói ca ca ngốc của ta không biết lượng sức, ngay cả nhân vật như Nữ hoàng và Từ Dương mà cũng dám đắc tội, ta ở chỗ này chịu tội thay hắn với các ngươi. Nếu có duyên gặp nhau ta nghĩ tất cả mọi người đều vì Thao Thiết mà đi, giới thiệu với hai vị một chút, bảy người này đều là đồng bạn của ta.”
Từ Dương nghe lời này bản thân cũng tăng cảnh giác hơn.
“Xin hỏi các hạ, Thao Thiết là linh chủng Hồng Hoang có thực lực vô cùng mạnh mẽ, mấy vị tìm kiếm nó là vì chuyện gì?”
“Ha ha ha, đương nhiên là vì muốn lấy nội đan của nó, linh chủng Hồng Hoang còn trân quý hơn dị thú Thượng Cổ, nếu thật sư có thể thu phục được nội đan của nó, e rằng phải có tạo hóa thiên nhân.”
Thác Bạt Hồng cũng không chút giấu diếm, khí tức mấy người bên cạnh hắn đều ngưng thực, xem ra cũng không phải là người tốt lành gì. Những người này nếu không có tâm tư gì còn tốt, vạn nhất thật sự động thủ với Từ Dương và Nữ Hoàng thì không dễ đối phó, đặc biệt là ở một nơi đặc biệt như Đông Hải.
Rất nhanh, hai canh giờ trôi qua, khách trên thuyền đã triệt để rời khỏi bến cảng, bắt đầu tiến ra biển lớn. Cũng chính bởi vì như thế, gió biển thổi đến cũng dần lạnh hơn, thỉnh thoảng lại có mãnh thú biển sâu cường đại nhảy lên mặt nước, phóng thích khí tức vô cùng cường đại.
Linh lực trong không khí Đông Hải tương đối dư thừa, rời bến cảng sau một thời gian ngắn, mấy người Từ Dương phát hiện Cấm Linh phong ấn trong cơ thể đã hòa tan khá nhiều, thực lực cũng khôi phục hơn phân nửa, nhưng nếu rời khỏi thuyền lăng không trên biển rộng lớn, chắc chắn không bao lâu bọn họ sẽ trở thành con mồi cho những hải thú cường đại.
Trong khoang thuyền hết thảy có mười gian phòng độc lập, không gian trong phòng khá nhỏ hẹp, hơn nữa xung quanh cũng có người của Thác Bạt Hồng nên Từ Dương và Nữ hoàng quyết định ở trên boong thuyền tu luyện.
Cho đến đêm khuya, gió trên biển càng ngày càng lạnh hơn, sắc mặt Nữ hoàng trở nên tái nhợt, trong quá trình vận công trạng thái cũng không khá hơn là bao. Từ Dương biết, đây là tác dụng phụ của Hàn Nguyệt công, trong hoàn cảnh lạnh giá này xung kích với thể mạch càng thêm nghiêm trọng.
Từ Dương khẽ lắc đầu, bàn tay hắn bấm pháp quyết, luồng ánh sáng vàng óng vô cùng ấm áp bao phủ bên ngoài Nữ hoàng, cảm giác lạnh băng trong cơ thể nhanh chóng tan hết một nửa.
Nữ hoàng cũng không nhìn Từ Dương, nhưng tinh thần lực của nàng cường đại cỡ nào, trước khi Từ Dương phản ứng nàng đã cảm giác được hết thảy, phần nhân tình này nàng cũng chỉ biết lặng yên ghi tạc trong lòng.
Một đường đồng hành, Nữ hoàng không nghĩ đến, nàng và Từ Dương lại có ràng buộc khó quên như vậy.
“Hai vị, trên biển quá lạnh, có muốn vào trong uống chén rượu nào không?”
“Đa tạ ý tốt của Tiêu Dao Vương, chúng ta không cần.”
Nữ hoàng trực tiếp lên tiếng từ chối, ngược lại Từ Dương chẳng những không cự tuyệt, mà còn mở mắt nhìn Tuyết Thanh Hàn chăm chú.
“Tiêu Dao Vương đã có lòng chúng ta cũng phải nể mặt, huống chi gió biển lạnh đến thấu xương, không tốt với tu luyện của ngươi, không cần phải tránh né.”
Nữ hoàng đối mặt với ánh mắt của Từ Dương, dường như hiểu được ý qua ánh mắt của hắn, dứt khoát thuận theo hắn một lần.
Phòng ở tầng hai vẫn luôn được người của Thác Bạt Hồng chiếm giữ, cũng không biết hắn tận lực phân phó thế nào, hiện tại toàn bộ tầng hai yên tĩnh không ít, những người khác đều trở về phòng ngủ của riêng mình.
“Đến đây nếm thử rượu của ta, nữ nhi hồng trên trăm năm, người bình thường khác ta không nỡ lấy ra đâu.”
Từ Dương cung kính không bằng tuân mệnh, mỉm cười nhìn về phía đối phương hỏi: “Nghe như trong lời của các hạ, ngươi đã đến Tang Thủy thành cũng một khoảng thời gian rồi.”
“Phủ Thành chủ có một phần của Hiên Viên đế quốc chúng ta, trong thành ta cũng có sản nghiệp của mình nên muốn tới lúc nào thì tới lúc đó. Nhưng ra biển đi tìm Thao Thiết là lần đầu tiên. Bởi vì lần này động tĩnh Thiên Vân Tông gây ra quá lớn, để ta lấy được tin tức của Thao Thiết. Không dối gạt gì các hạ, ta thích linh chủng Hồng Hoang đã rất lâu rồi, lần này nhất định ta phải có được nội đan của Thao Thiết.”
Nữ hoàng nhịn không được châm chọc một câu: “Thực lực của Thao Thiết mạnh đến cỡ nào chứ? Ngươi nói nghe dễ dàng quá.”
Thác Bạt Hồng cười lớn: “Theo ta được biết, từ bến cảng xuất phát ra biển mất nửa tháng, tu sĩ Động Thiên cảnh trở lên đã không dưới tám trăm người, có đến mấy chục con thuyền lái đi ra ngoài, đến nay vẫn chưa có thuyền nào quay lại, có những người kia vì chúng ta mở đường, cơ hội nhất định sẽ lớn hơn.”