Nữ đế và Từ Dương giao lưu tinh thần một lượt, nhưng mà lần này Từ Dương cũng bày tỏ hắn không biết tình hình thế nào.
"Không quan trọng, ta trái lại cũng muốn xem thử hắn ta có trò xiếc gì hơn người!"
Lấy bất biến ứng vạn biến, cho tới nay nó đều là nguyên tắc cơ bản để ứng đối với biến số của Từ Dương. Dù sao thực lực mới là đạo lí quyết định, mặc kệ trên người Phong Tụ cất giấu bí mật như thế nào, cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi áp chế của Từ Dương.
"Sự lớn mạnh của ngươi thật khiến người ta cảm thấy chấn kinh đấy."
Phong Tụ tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Từ Dương.
"Vậy thì cút đi."
Trả lời như vậy có thể nói là tràn đầy sắc bén, khiến Từ Dương vô thức nhíu mày.
"Nhưng ngươi đừng tưởng rằng mình thật sự có thể muốn làm gì thì làm. Triêu Thiên Chu chín cánh này chúng ta đã nắm chắc phần thắng rồi. Có thể tìm tới đây, tức là các ngươi đã chiếm được bí mật mà chúng ta vốn không muốn cho các ngươi lấy được. Nhưng không sao, ba điều kiện để tiến vào Kỳ Lân Sơn chính là trận đấu cuối cùng giữa liên minh Bắc Tấn chúng ta cùng các ngươi. Chúng ta, song phương chỉ có thể có một người thắng."
Từ Dương cười lạnh: "Trông dáng vẻ ngươi khí định thần nhàn như vậy, chắc hẳn mấy người Thác Bạt Vân cũng đã tới Càn Khôn Đạo môn rồi nhỉ?"
Khóe miệng Phong Tụ khẽ giương lên: "Ngươi thật sự rất thông minh. Chỉ là đáng tiếc, giao thủ ở nơi này, các ngươi không có bất kỳ phần thắng nào cả."
Phong Tụ vỗ tay cái độp, vô số kiếm mang lũ lượt bay ra, đội ngũ của Từ Dương rất nhanh đã cảm nhận được một cỗ kiếm khí áp chế lớn lao đập vào mặt, trong không gian xung quanh dường như đều tràn đầy kiếm khí dập dờn lạnh thấu xương.
"Khí tức thật kinh người..."
Bạch Liên Tuyết hơi giật mình nói.
"Không cần lo lắng, hai người bọn họ có thể ứng phó được."
Triêu Thiên Chu chín cánh ngược lại an ủi Bạch Liên Tuyết, dường như nàng tương đối có lòng tin với thực lực của Từ Dương và Nữ đế.
"A? Ngươi có thể nhìn ra được thực lực của sư tôn ta và Nữ đế sao?"
"Đương nhiên! Đừng quên, ta thế nhưng là Vương của loài hoa! Kẻ dùng kiếm kia, nếu như ta không nhìn lầm hẳn là hắn đã tu luyện một loại bí pháp thượng cổ đã thất truyền, gọi là Thất Kiếp Độ Thiên, năm ngàn năm làm một kiếp, sau khi viên mãn bảy kiếp, có thể đạt đến cực hạn Độ Kiếp đại viên mãn nhân trong truyền thuyết. Hắn ta hiện tại cũng đã trải qua sáu kiếp, bật hết hỏa lực mà nói, hẳn có thể liều mạng cùng cường giả Độ Kiếp cảnh.
Nhưng sư tôn của ngươi và cô bé kia liên thủ với nhau, không chỉ có thể nhẹ nhàng áp chế người này mà ngay cả kiếm trận kết giới sau lưng hắn ta cũng không thành vấn đề. Linh hồn của bọn họ cộng hưởng vô cùng cường đại, ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua."
Triêu Thiên Chu đương nhiên không biết, Từ Dương và Nữ đế đã mở ra biện pháp linh hồn cộng minh chưa từng có ai làm được. Dưới sự giúp đỡ của Tổ Long hồn, tinh thần lực đã đạt đến cực cảnh của nhân loại, căn bản không phải Phong Tụ có thể chống lại.
Mũi kiếm lạnh thấu xương rất nhanh đã bị mai một, nguyên nhân rất đơn giản, tất cả những kiếm mang trong không khí đều bị đưa vào bên trong pháp trận đồ đằng kia ở sau lưng, tập hợp thành vô số vết kiếm trên trời.
"Đây chính là lĩnh vực của ngươi sao?"
Từ Dương vẻ mặt bình tĩnh hỏi ngược lại.
"Không sai, đây là lĩnh vực của ta, phối hợp với kiếm trận của Bắc Tấn ta chế tạo ra Thiên kiếm cực cảnh độc nhất vô nhị này! Ở trong phạm vi phong tỏa khí tức của ta, bất kỳ kẻ nào đối mặt với kiếm khí của ta, năng lực phòng ngự tự hạ ba phần. Mặc kệ ngươi có cảnh giới gì, đều không thể may mắn thoát khỏi."
Từ Dương hừ lạnh một tiếng: "Vậy ta trái lại rất có hứng thú, không biết Quan Vân Kiếm đạo của ta so với Thiên Kiếm cực cảnh hôm nay của ngươi, ai mạnh ai yếu đây!"
Nữ đế thức thời lui về phía sau, nhường sân khấu lại cho nam nhân của mình và Phong Tự được mệnh danh đệ nhất kiếm đạo của Tam Thiên Đạo Châu.
Cùng lúc này, Quan Vân Kiếm ý lần nữa hiện lên sau lưng Từ Dương, Vĩnh Hằng thần khí trước người bùng lên kiếm mang màu xanh lam trùng thiên, thiêu đốt ra vòng kiếm quang vô cùng nóng bỏng.
"Đây là..."
Từ Dương cười lạnh: "Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi nắm giữ lĩnh vực kiếm đạo sao? Quan Vân Kiếm của ta từ lúc rời khỏi Đông hải thì đã có đột phá, chỉ là chưa từng dùng trong thực chiến, hôm nay để ngươi tới trải nghiệm thử vậy!"
Lĩnh vực vừa đột phá này của Từ Dương, chỉ có Nữ đế có tinh thần cộng minh với hắn mới biết rõ, còn những người khác ngay cả đồng bạn trong đội ngũ cũng không biết.
Chợt vừa xuất hiện, đạo kiếm mang sau lưng Từ Dương giống như điểm cuối của đại hải, vô cùng vô tận kiếm khí bên người hóa thành sóng lớn màu xanh lam mãnh liệt bùng ra, nhanh chóng bao trùm về phía Phong Tụ.
"Lẽ nào lại như vậy! Kiếm khí này lại cường đại đến thế. Từ Dương ơi Từ Dương, vì sao ngươi chung quy vẫn có thể trước ta một bước, đây là thiên ý sao?"
Phong Tụ rõ ràng có chút thẹn quá thành giận, hắn ta vốn cho rằng mình bước vào đệ lục kiếp, bật hết hỏa lực thì thực lực có thể đạt đến Độ Kiếp cảnh, hẳn cũng đủ áp chế Từ Dương.
Nhưng lần này sau khi gặp mặt hắn ta mới biết được, về mặt cảnh giới Từ Dương đã có thể ngang hàng với trạng thái đỉnh phong của mình. Nói một cách khác, nếu như Từ Dương cũng mở ra tư thái mạnh nhất, tương tự hắn cũng có thể áp chế Phong Tụ.
Cắn chặt răng, Phong Tụ giận không kìm được ngước mắt lên, vô số kiếm mang sau lưng đồng thời phóng tới Từ Dương.
"Vạn kiếm hàm quang!"
Vèo vèo vèo...
Kiếm lực dao động kinh khủng đồng thời bộc phát, như thể phía trên bầu trời có ngàn vạn đạo kiếm mang đồng thời đánh xuống Từ Dương, cho dù bóng dáng hắn đã bị sóng huyễn như biển cả bao bọc lúc ẩn lúc hiện, cũng khó mà tránh thoát.
Nhưng rất nhanh, Phong Tụ đã hiểu, Từ Dương căn bản cũng không muốn tránh né, mà là không e dè chút nào đối mặt với kiếm lực áp chế mạnh mẽ biết bao này.
"Nhớ lại lần đầu tiên giao phong ở Thiên Vân Tông, ta đã từng chỉ điểm qua cho ngươi, đừng quá đáng quá. Đáng tiếc, dã tâm của ngươi và thực lực của ngươi cũng không thể phối hợp hoàn hảo, dựa vào thực lực ngươi bây giờ, cho dù lên được Kỳ Lân Sơn thì điều đang chờ đợi ngươi cũng chỉ có thể là kết cục mất mạng."
Phong Tụ lạnh nhạt nở nụ cười: "Đừng có ở đó được tiện nghi còn khoe mẽ, ngươi dám nói rằng mình không hề có hứng thú với truyền thừa Kỳ Lân Sơn sao? Nơi đó không chỉ có lĩnh vực Thần cấp của Kỳ Lân Sơn, mà còn có Long Tàng Tổ Long, ai có thể tiến vào Kỳ Lân Sơn, sau này người đó tuyệt đối sẽ trở thành chúa tể nắm trong tay Tam Thiên Đạo Châu, thậm chí là toàn bộ đại lục!"
Kỳ thực mục đích và dã tâm của Phong Tụ đã rất rõ ràng, điều hắn ta muốn làm không phải là phá kính phi thăng, mà là dừng cảnh giới của mình ở Độ Kiếp cảnh đại viên mãn. Cứ như vậy, hắn ta sẽ trở thành người mạnh nhất trên đại lục này, mà không đụng chạm đến quy tắc của thượng giới thì tất nhiên hắn ta có thể nắm giữ mọi thứ trong toàn bộ đại lục.
Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, đó là mục đích cuối cùng của Phong Tụ.
"Ha, chúa tể? Ngươi thật sự cho rằng đại lục này chính là dáng vẻ mà ngươi đang thấy sao? Nói cách khác, dãy băng sơn này đã mang tới cho ta một gợi ý rất lớn, có lẽ, tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trên đường, đều chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay của một Thần linh nào đó ở thượng giới. Chấp niệm quá sâu, cuối cùng cũng chỉ có kết cục hại người hại mình mà thôi."
Từ Dương có thể nói ra lời nói này, đó là vì xuất phát từ một thân từng trải siêu nhiên này của hắn.
Dù sao hắn cũng là người duy nhất trên đại lục này chỉ tu luyện một cảnh giới đến cực hạn, thường thường lúc nhìn vấn đề cũng vô cùng thông thấu.
Tu luyện một cực cảnh là mất mười vạn năm. Một người một đời, lại có bao nhiêu lần mười vạn năm đây?
Có lẽ tu luyện không ngừng nghỉ là một loại truy cầu, cũng là một loại giam cầm bản thân.