TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 267: Kiếm Cùng Phất Trần.

"Nói nhiều cũng vô nghĩa! Từ Dương, nơi này tuyệt đối không phải chiến trường cuối cùng của ngươi và ta. Nếu như ngươi có cơ hội đó, ta thậm chí còn rất chờ mong, đợi đến khi ta đại thành thất giai ở Kỳ Lân Sơn có thể cùng ngươi quyết đấu một trận đại lục đỉnh phong chân chính! Hôm nay, chúng ta đều chưa chắc có thể giữ lại đối phương."

Vẻ mặt Từ Dương rất bình tĩnh.

Trên thực tế, hai bên mặc dù từng giao thủ với nhau một lần, lấy kết cục thảm bại của Phong Tụ để chấm dứt, nhưng lúc đó Phong Tụ mới vừa đột phá ngũ giai, thực lực so với Từ Dương khác nhau một trời một vực. Bây giờ hắn ta đã là Thần Anh đại viên mãn cực cảnh, phối hợp với thành tựu kiếm đạo cực kỳ bá đạo của hắn ta, có thể đánh ra sức mạnh áp chế so với Độ Kiếp cảnh, điểm này chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu nói Từ Dương không hề để tâm đến năng lực của đối phương, thì chỉ có thể nói Phong Tụ đã đánh giá bản thân quá cao, hơn nữa đánh giá thấp đối thủ của mình.

Bây giờ Từ Dương dù không mượn sức mạnh của Nữ đế, thấp nhất cũng có thể đánh Phong Tụ nửa tàn phế, nếu như hạ tử thủ, cũng có thể phế bỏ tu vi của hắn ta.

Nhưng trên thực tế, Từ Dương lại không hề có ý định muốn lập tức giết chết đối phương.

Thật ra đến cấp bậc như Độ Kiếp cảnh này, muốn tìm kiếm đột phá thì khá khó khăn, đặc biệt là đột phá vể mặt cảnh giới tinh thần thì càng cần cả thời cơ và gia trì. Chuyện này rất khảo nghiệm tạo hóa cùng thời vận của một người.

Giữ lại Phong Tụ, một trong số ít đối thủ ở Tam Thiên Đạo Châu có thể sánh cùng mình, đối với Từ Dương mà nói cũng chưa hẳn không phải một chuyện xấu. Nếu không ngay cả một đối thủ cũng không có thì quá trình tu luyện ngày sau của hắn cũng sẽ khá khó chịu đây.

"Thôi, nếu chúng ta đều có mục đích rõ ràng, với lại cũng không có ý nghĩ loại bỏ đối thủ quá sớm, vậy thì một chiêu phân thắng thua đi. Ngươi cảm thấy ngươi sẽ trọng thương ta, nhưng ta cảm thấy, ta sẽ làm cho thế giới của ngươi nháy mắt lâm vào trống rỗng, sức mạnh kiếm đạo mà ngươi dựa vào nhất, sẽ hoàn toàn biến thành hư vô."

Lúc Từ Dương nói ra những lời này, rõ ràng có thể cảm giác được đáy lòng Phong Tụ đã toát ra vẻ kinh hoảng.

Mặc dù hắn ta cũng không tin tưởng Từ Dương thật sự có thể làm đến mức này, nhưng đối mặt với một tuyệt đại thiên kiêu luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích như Từ Dương, hắn ta quả thật không có niềm tin tuyệt đối phủ định đối phương.

"Hừ, vậy thì, ta rửa mắt mong chờ!"

Nữ đế tranh thủ rút lui trước, nàng hóa thành một vệt sáng trở lại bên cạnh Triêu Thiên Chu và Bạch Liên Tuyết, xem như thêm một tầng che chở cường đại đối với hai người, thả ra linh hồn lực cường đại của mình, lấy huyễn thuật cấp tạo hóa, đem vị trí của cả ba người hoà vào hư không, tránh va chạm với xung kích mạnh mẽ trên bầu trời sơn mạch này.

"Hai người các ngươi đừng lộn xộn, một kích này của A Dương và Phong Tụ sẽ là va chạm mang sức mạnh hủy thiên diệt địa đấy. Có thể toàn bộ sơn mạch đều sẽ bị liên lụy, ta chỉ có thể bảo đảm hai người các ngươi không hề gì, còn những thứ khác trong sơn mạch..."

Tiểu nha đầu Triêu Thiên Chu bình thản nở nụ cười: "Không cần để ý. Tất cả mọi thứ trong sơn mạch này chẳng qua là đồ chơi của ta. Tất cả đều do sinh mệnh lực của ta tạo ra, nếu ngay cả ta cũng không bảo vệ nổi bọn họ thì đó chính là số mệnh của họ."

Nữ hoàn theo bản năng nhìn khuôn mặt tiểu cô nương này thêm vài lần, thầm nghĩ không hổ là hoa tiên đã sống vô số năm, tâm tính thông suốt như vậy, sợ là cảnh giới tu vi còn cao hơn các cường giả Nhân tu kia!

Đối với những sinh mạng thể khác mà nói, muốn hóa thành hình người thì sức mạnh bản thân cũng không phải nhân tố quan trọng nhất, mà cảnh giới tinh thần mới là mấu chốt chủ yếu!

Suy cho cùng Nhân tộc sở dĩ có thể trở thành chúa tể của đại lục, đó là dựa vào trí tuệ cùng sức sáng tạo không gì sánh kịp!

Trên thực tế, sự trưởng thành của tu sĩ nhân tộc và sinh mạng thể của chủng tộc khác là hai quá trình hoàn toàn ngược nhau.

Nhân tộc trí tuệ cường đại, đây là ưu thế duy nhất cũng là ưu thế quan trọng nhất so với những giống loài khác, bởi vậy trước khi đến Độ Kiếp cảnh, sự trưởng thành của tu sĩ nhân tộc gần như phần lớn đều thể hiện ở cường hóa thân thể và hấp thu lắng đọng năng lượng thiên địa. Cái gọi là quá trình tu thân, thông qua ngàn vạn năm, bù đắp cường độ cùng lực lượng còn thiếu sót của bản thân.

Chờ tiến vào Độ Kiếp cảnh rồi mới tính bắt đầu tu luyện cảnh giới tinh thần, lĩnh ngộ đạo tắc của thiên địa, đây là bắt đầu một giai đoạn mới.

Mà thú tộc hoặc những sinh mạng thể khác thì hoàn toàn ngược lại, sự trưởng thành cùng tu luyện ở giai đoạn trước của bọn họ đều thể hiện ở cường độ linh hồn, chỉ có linh hồn và trí tuệ đạt đến trình độ nhất định mới có hóa thành hình người.

Giống vị hoa tiên Triêu Thiên Chu đến được cấp bậc này, linh trí đã trải qua bồi dưỡng và trưởng thành hơn mười vạn năm. Trong khoảng thời gian này nó dùng góc nhìn của chúa tể sơn mạch, cảm thụ hết những dáng vẻ ngươi lừa ta gạt của nhóm người tu hành này đến nhóm khác khi đến sơn mạch, tự nhiên từ trên người của bọn họ mà hiểu biết được đại lục này vô cùng rõ ràng, thậm chí là đối với phán đoán tình người càng ở trên tầm của người thường.

Nữ đế đột nhiên có một suy nghĩ, vạn sự vạn vật tu luyện tới điểm cuối cùng, có lẽ là đại đạo trăm sông đổ về một biển! Khiến tất cả đạo thống học thuật phức tạp vẫn cứ thuộc về một mạch! Nơi đó, có lẽ mới là điểm kết thúc có thể đứng đỉnh cao nhất ở đại lục này.

Nếu như quan niệm này là chính xác thật, vậy suy nghĩ này của Nữ đế sẽ đồng nghĩa với hoàn toàn lật đổ tất cả lý niệm cốt lõi của tu luyện thừa hành trong đại lục.

Nói một cách khác, tất cả những người đã bước vào lĩnh vực tu hành, có lẽ từ khi bọn họ vừa mới bắt đầu thì điểm xuất phát đã sai rồi, chú định không có cách nào đi đến cuối con đường tu hành, chớ đừng nói chi tới leo lên đỉnh điểm giới tu luyện ở đại lục.

Nếu nói thật sự có một người có thể chạm tới đỉnh điểm đó, vậy người này, nhất định chính là nhân tuyển duy nhất thoát khỏi truyền thống tu luyện kiểu mẫu- Từ Dương!

Ầm ầm...

Giữa thiên địa bắt đầu xao động theo bản năng, toàn bộ phong vân phía trên bầu trời sơn mạnh đều biến sắc, nhật nguyệt vô quang, một cảnh tượng như ngày tận thế buông xuống.

Giữa cả thiên địa, dường như cũng chỉ còn lại hai màu ánh sáng một kim một bạch.

Ánh sáng màu vàng chính là hình dáng của Dương, âm dương đồ đằng quen thuộc lần nữa hiển hóa trên đỉnh đầu, chỉ là lần này cường độ và cảnh giới còn cường đại hơn nhiều so với trước đó.

Mà Phong Tụ phía bên kia, sau lưng cũng có một vết kiếm màu bạc như thông thiên triệt địa, đại biểu sau khi hắn ta hoàn thành đột phá lục giai, trình độ kiếm đạo vô thượng có thể chống lại thực lực Độ Kiếp cảnh chân chính.

"Thực lực thật là mạnh mẽ! Đến một bước này của bọn họ, thật có thể lấy sức một người hủy diệt cả một vương triều! Lúc toàn lực thi triển, năng lượng trong thiên địa dường như đều sẽ vì khí tức của bọn họ mà xao động, đây mới thực sự là cường giả đỉnh thiên lập địa!"

Bạch Liên Tuyết sinh ra một chút sùng kính, nhịn không được cảm khái.

Đã từng có lúc, nàng còn khát vọng có thể theo chân Từ Dương đến chân trời góc biển, sóng vai cười nhìn phong vân. Nhưng hôm nay, sau khi thấy Từ Dương bước vào Độ Kiếp cảnh, Bạch Liên Tuyết thật sự cảm nhận được khoảng cách vô cùng rõ ràng, nó trở thành một lạch trời chắn ngang giữa sư đồ mình.

Thậm chí rất nhiều thời điểm, Bạch Liên Tuyết đều chỉ có thể yên lặng nhìn Nữ đế sánh bên Từ Dương, cùng hắn kề vai chiến đấu.

Tất cả những điều này đều là kết quả do thực lực và cảnh giới không tương xứng mang tới.

Bạch Liên Tuyết cũng đang chần chừ, tương lai của mình, thật sự có thể đạt tới cấp độ cực cảnh trong nhân loại giống như bọn họ sao?