TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 298: Gặp Lại Thác Bạt Vân

"Ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không? Chính là sau khi ngươi ý thức được đẳng cấp thực lực của ta, nhưng ngươi lại vẫn không lựa chọn lùi bước.

Tục ngữ có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, rõ ràng ngươi cũng không phải là loại người này, như vậy kết cục mà ngươi đối mặt cũng chỉ có thể có một loại."

Ầm ầm!

Khí tức kinh khủng nháy mắt bộc phát, vào thời khắc này toàn bộ bầu trời dường như đều đắm chìm trong lửa giận củaTừ Dương.

Cùng lúc đó, mấy người Nữ đế ở phía sau đều lần lượt tiến đến, khi bọn họ nhìn thấy Côn Bằng có hình dáng khổng lồ này, theo bản năng hít vào một ngụm khí lạnh.

"Trời đất ơi, đây chính là tồn tại Chí Tôn của linh chủng Hồng Hoang trong truyền thuyết."

"Ta nói chứ, nếu như có thể thu nó vào cơ thể, khiến nó trở thành linh thú hiến tế của mình, vậy đó sẽ là loại hiệu quả như thế nào đây?"

Long Khôn nhịn không được cảm khái một chút.

"Động thủ đi, để ta xem thử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng."

Lần này Từ Dương không tiếp tục do dự gì nữa, hai tay bấm quyết, ở trên người hắn nháy mắt bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ có màu trắng đen xen kẽ, nhanh chóng bao vây lấy cơ thể Côn Bằng.

"Đây là một loại sức mạnh như thế nào vậy, trong cơ thể của ngươi thế mà cũng có Tu La Chi Lực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Côn Bằng hoàn toàn bị choáng váng, nó nằm mơ giữa ban ngày cũng không ngờ được, trong khu vực này ngoại trừ Thác Bạt Vân ra vẫn còn một người khác nắm giữ Tu La chi lực kinh khủng.

"Sao, có vẻ ngươi cũng không lạ lẫm gì với loại lực lượng này nhỉ?"

Lần này Côn Bằng cũng không giấu diếm, mà lạnh lùng nhìn Từ Dương.

"Đó là bởi vì vừa nãy có một kẻ không biết tự lượng sức dám xông vào, chính là truyền nhân có Tu La Chi Lực. Hắn ta đã bị áp chế trong trận thẩm phán của Vô Tận tháp đáng sợ nhất trong khoảng không gian này."

Nhóm người Từ Dương đương nhiên biết rõ, kẻ không biết tự lượng sức mình trong miệng Côn Bằng nói tới chính là Thác Bạt Vân.

Từ Dương đột nhiên linh cơ khẽ động, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỏng, nói với Côn Bằng: "Ta có một đề nghị rất tốt, không biết ngươi có hứng thú thử một chút hay không."

"Đề nghị gì?"

Trong ánh mắt Côn Bằng nhiều thêm một tí cảnh giác.

"Tất nhiên ta và lão khốn nắm giữ Tu La Chi Lực đó đều là đối thủ của ngươi, vì sao ngươi không thả hắn ra, để ta cùng hắn tới quyết đấu công bằng một trận nhỉ? Mà trận tỷ thí này bất kể có kết cục ra sao, đối với ngươi và thủ lãnh của Vô Tận tháp mà nói, đều là một món thu hoạch nha."

Côn Bằng đột nhiên bày ra vẻ mặt hơi ngốc trệ, lạnh lùng gật đầu một cái.

"Lời này của ngươi nghe có vẻ cũng có chút đạo lý đấy."

Chỉ thấy Côn Bằng đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt bộc phát khí tức kinh khủng, trong không gian xung quanh nổi lên một trận bão khổng lổ vô cùng vô tận, thời gian chỉ một khoảnh khắc đã giam tất cả mọi người đoàn đội Từ Dương ở trong đó.

"Trời ạ, cơn bão này thật sự quá mạnh mẽ, đây chính là sức mạnh của Côn Bằng- linh thú mạnh nhất cấp Hồng Hoang sao?"

Rõ ràng tất cả mọi người vẫn đánh giá thấp thực lực của Côn Bằng kỳ thành thục trăm vạn năm này.

Đáng sợ hơn là ở trong gió lốc dường như còn có khả năng thôn phệ sinh mệnh lực rất mạnh. Nói cách khác, theo một ý nghĩa nào đó thì Côn Bằng này nhất định đã có sức mạnh khống chế Đạo, chuyện này thật là đáng sợ.

Sắc mặt Từ Dương dần lạnh lùng, lấy thực lực của hắn hôm nay muốn chém giết Côn Bằng là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà trước lúc đó, Từ Dương còn muốn moi được càng nhiều tin tức hữu dụng hơn từ trên người gia hỏa này.

Phá!

Từ Dương hô to một tiếng, giữa hai tay đột nhiên phóng ra một cỗ khí kinh khủng hai màu trắng đen xen nhau, độ sắc bén của luồng kiếm khí này thật khó mà tưởng tượng, ở trong khoảnh khắc đã chém vòng gió lốc xoáy trước mặt thành mảnh vụn.

"Lực lượng thật kinh khủng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cường giả nhân tộc nắm giữ thực lực kinh khủng như thế, đương nhiên, không tính tháp chủ ở bên trong."

"Ha ha ha, chim lớn, lần này ngươi biết sợ rồi sao, nếu như ngươi không muốn làm kẻ địch của chúng ta, vậy thì mau cút khỏi tầm mắt của chúng ta đi."

Long Khôn lại nhảy ra một lần nữa, theo thông lệ bắt đầu xoát cảm giác tồn tại, nhưng mà Côn Bằng này căn bản không có cho hắn sắc mặt tốt, mà là lựa chọn tại thời khắc này đơn độc chiếu cố hắn một đợt, vòng xoáy cuồng bạo trong nháy mắt phóng tới trước mặt Long Khôn, gần như trong một chớp mắt đã cuốn hắn lên không trung.

"Mau mở Huyền Vũ Chân Công ra đi, nhất định không được chọi cứng với cỗ lực lượng này, trong này có sức mạnh của Đạo, các ngươi không phải là đối thủ đâu."

Thương Khung kiếm hồn lập tức đưa ra chỉ điểm, khi Từ Dương không thể đảm đương trách nhiệm lãnh tụ chiếu cố đội ngũ, Thương Khung kiếm hồn đã thay thế hắn.

Quả nhiên Thương Khung kiếm hồn phán đoán không sai chút nào, ngay khi Long Khôn mở ra Huyền Vũ Chân Công, cương khí hộ thể bên ngoài thân thể hắn đã lập tức vỡ tan toàn bộ, nếu như mệnh lệnh của Kiếm Hồn đến muộn chỉ một chút thôi, như vậy Long Khôn rất có thể đã thịt nát xương tan ở trong lốc xoáy này rồi.

Từ đầu đến cuối Từ Dương đều giữ vững thái độ im lặng, hắn cũng muốn xem sức mạnh cực hạn của Côn Bằng rốt cuộc là ở mức như thế nào.

Lĩnh vực Côn Bằng!

Trong nháy mắt, cuối cùng Côn Bằng đã thi triển ra thực lực mạnh nhất của mình, lúc này tất cả gió lốc ở sau lưng đồng thời hợp lại làm một, tạo thành một luồng gió mạnh hình chữ nhật gần như thông thiên tế nhật.

Ở trong khu vực này, Côn Bằng dường như đã trở thành chúa tể.

Khí tức kinh khủng của Đạo bắt đầu điên cuồng thôn phệ khí tức sinh mệnh của mọi người xung quanh. Mỗi khi nhìn thấy cảnh những sinh mạng lực dần dần bị lực lượng của Đạo cắn nuốt, trong lòng Từ Dương sẽ hồi tưởng lại tất cả những gì Tu La đã nói với mình trước đó.

Điều này khiến Từ Dương tràn đầy thất vọng đối với thế giới này. Mà hắn cũng lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn dựa vào lực lượng của mình thay đổi toàn bộ thế giới.

Mặc dù Từ Dương rất rõ ràng, con đường này là gánh nặng đường xa. Cho dù mình dốc hết kinh lịch cả đời cũng chưa chắc có thể làm được, nhưng mà có mục tiêu vẫn tốt hơn là lún sâu vào trong mê muội, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Trảm!

Chỉ với một từ, nháy mắt sau đó cả người Từ Dương đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, lực lượng khủng bố ngay cả Côn Bằng kỳ thành thục trăm vạn năm ở trước mặt cũng căn bản không thể ngăn cản được.

"Cái gì! Khí tức đáng sợ như vậy có thể sánh ngang với tháp chủ rồi. Gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, giữa hắn và Tu La lại có quan hệ thế nào đây?"

Côn Bằng đột nhiên thay đổi chủ ý, một mặt vì biết rõ sau khi Từ Dương trước mặt nó đã bắt đầu nghiêm túc thì chính nó sẽ không có bất kỳ phần thắng nào, còn mặt khác, Côn Bằng cũng muốn tìm hiểu càng nhiều manh mối có ý nghĩa từ trên người Từ Dương.

Sau khi chắc chắn ý đồ này, Côn Bằng quả quyết từ bỏ đối cứng cùng Từ Dương, nó không muốn để cho trăm vạn năm tuổi thọ của mình, cứ như vậy chôn vùi không có một chút ý nghĩa nào trong tay Từ Dương.

Gần như chỉ trong tích tắc, trận Vô Tận tháp đã phong ấn Thác Bạt Vân, lại một lần nữa giáng xuống!

Giữa hào quang sáng chói, hình dáng Thác Bạt Vân giống như đang ngủ say lại tỉnh lại một lần nữa.

Mà theo pháp trận buông xuống, Côn Bằng cũng đã mất đi bóng dáng.

"Ha ha ha, con chim to đần kia thế mà cũng biết sợ. Lão đại, huynh bây giờ khí thế này thật sự là rất đáng sợ đấy, nếu như chúng ta là kẻ địch, ta đoán dựa vào khí tức của huynh có thể chinh phục ta dễ như trở bàn tay!"