TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 299: Trận chiến cuối cùng của Thác Bạt Vân.

"Bớt nịnh hót đi, chuyên tâm chút! Khí tức của Thác Bạt Vân dường như đã cường đại hơn ban đầu không ít. Ta có dự cảm trên đường tới đây, có lẽ ông ta đã làm một vài chuyện mà chúng ta không biết."

Từ Dương không hổ là nam nhân đã đứng ở đỉnh phong của đại lục, sức quan sát của hắn vô cùng chính xác, mà trên thực tế Thác Bạt Vân trên đường tới Vô Tận tháp thật sự đã làm thêm một vài chuyện tội ác tày trời.

"Ha ha ha, Từ Dương, mấy người các ngươi cuối cùng vẫn tới, xem ra ngươi và ta không thể tránh khỏi một trận chiến cuối cùng rồi."

"Vốn dĩ ta còn muốn sau khi kế thừa hoàn chỉnh Tu La Chi Lực, sẽ mời ngươi gia nhập vào Bắc Tấn ta, hiện tại xem ra ngươi cũng không cho ta cơ hội này."

Từ Dương cười lạnh: "Tất cả mọi người đều là người thông minh, cũng không cần phải tiếp tục vòng vo nữa. Kể từ lúc ta giết đệ đệ ngươi trở đi, giữa ngươi và ta chắc chắn chỉ có thể làm kẻ địch."

Thác Bạt Vân cũng không nói nhảm, đột nhiên hai tay nâng cao giữa không trung, khí tức kinh khủng màu đen tùy ý phun trào, chung quanh có vô số luồng khí màu đen đếm không hết, gần như trong khoảnh khắc vô số oán niệm đã hoàn toàn tràn ra toàn bộ hư không, phóng ra từ trong cơ thể Thác Bạt Vân.

"Trời ơi, những vong hồn này cộng lại đâu chỉ có ngàn vạn, lão Thác Bạt Vân này rốt cuộc đã làm những gì vậy?"

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Tu La chi Lực mà Từ Dương tiếp nhận hoàn toàn tương phản với sức mạnh phóng thích ra từ trên thân Thác Bạt Vân.

Mà trên thực tế, lúc này Thác Bạt Vân gần như là một ác ma.

"Ha ha ha. Rất kinh ngạc đúng không, chờ một lát nữa ta bảo đảm ngươi còn có kinh ngạc hơn."

Vong linh oan hồn vô biên vô tận đã bắt đầu gào thét về phía đoàn đội Từ Dương mà đến.

"Động thủ!"

Nữ đế ra lệnh một tiếng, ngoại trừ Từ Dương ra, những người trong đoàn đội đều tự mình tách ra, cùng trợ trận cho Từ Dương.

Mà lúc này Từ Dương đã vọt tới trước mặt Thác Bạt Vân. Cuộc chiến số mệnh chân chính sắp bắt đầu.

"Phát huy toàn bộ năng lực của ngươi đi, Thác Bạt Vân, đây sẽ là lần cuối cùng ngươi được chiến đấu với thân phận là tu sĩ."

Từ Dương căn bản không cần khách khí với đối phương làm gì, hôm nay mục đích duy nhất là giết lão khốn này, báo thù cho các trưởng lão đã chết của Thiên Vân Tông.

"Hừ, chỉ dựa vào ngươi!"

Trong tay Thác Bạt Vân đột nhiên biến ra một thanh đại đao màu máu, hướng về phía Từ Dương trước mặt chém xuống ngang trời.

Khí tức kinh khủng nháy mắt hoàn toàn bộc phát, đồng thời khi những vong hồn kia ngửi được ánh đao huyết sắc này, dường như hoàn toàn điên cuồng.

"Ta biết rồi, trong vũ khí này của ông ta phong ấn lực huyết mạch của những người bị ông ta chém giết, mà những thứ ông ta dùng cơ thể thả ra lại là vong hồn oán niệm của những người đó, hai thứ này cộng lại chính là lực lượng tà ác kinh khủng nhất trên thế gian."

Chỉ dẫn của Nữ đế trợ giúp cho Từ Dương rất lớn. Nháy mắt sau đó Từ Dương đằng không mà lên, chắp tay trước ngực, trên đỉnh đầu phóng ra Âm Dương đồ hai màu trắng đen xen kẽ kia.

Đây là pháp tắc của Đạo mà Từ Dương tự mình sáng tạo ra, ở trong khoảng không gian không có chút năng lượng nào trói buộc, có thể hoàn hảo thi triển ra lực lượng mạnh nhất.

Ngay sau đó, tất cả vong hồn trong khoảng không gian này đều giống như bị một vòng xoáy sức mạnh vô cùng cường đại thôn phệ, nhanh chóng áp sát về hướng Âm Dương Đạo Đồ trên đỉnh đầu Từ Dương.

"Vẫn là không ngờ được, ngươi còn có thủ đoạn như vậy."

Thác Bạt Vân lại bạo nổ lần nữa, một đầu tóc đen như thác nước nháy mắt phóng lên trời, toàn bộ đã biến thành đỏ như sắc máu, lúc này ông ta đã biến thành một ác ma từ đầu đến cuối.

Thật đáng buồn là cho tới bây giờ ông ta vẫn cho rằng cỗ lực lượng đó chính là Tu La Chi Lực chân chính.

Tu La thập phương vũ!

Ầm ầm!

Trong chốc lát, La Sinh Môn quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa.

Thác Bạt Vân dùng hành động thực tế của mình chứng minh, giữa ông ta cùng Thác Bạt Hồng, hiệu quả công pháp đều như nhau.

La Sinh Môn đáng sợ lại mở ra, tất cả vong hồn đều hoàn toàn bạo tẩu ngay trong một khắc này, như phát điên phóng tới từng người của đoàn đội Từ Dương.

Những vong hồn đó mặc dù cũng không có hệ thống tu vi độc lập riêng, nhưng một khi những lực lượng này tụ tập lại cùng một chỗ, sẽ sinh ra áp lực tinh thần tương đối đáng sợ đối với mục tiêu.

"Trời ơi, đầu của ta như muốn nổ tung rồi, Nữ đế, có biện pháp nào giúp ta."

Trong đoàn đội, Long Khôn được xem như lá chắn bằng thịt mạnh nhất ngoại trừ Từ Dương, nhưng lúc này hắn có chút không chịu nổi gánh nặng rồi.

"Tiểu tử, bình thường có thể ôm đùi, nhưng bây giờ chúng ta nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, tranh thủ đầy đủ không gian phát huy cho lão đại, bởi vì chỉ có huynh ấy mới có thể thật sự tiêu diệt tên Thác Bạt Vân tai hoạ này!"

Mỗi người mỗi cách, đủ loại thần thông, thế mà mỗi người trong đoàn đội đều phát huy tác dụng không thể thay thế của riêng mình, hơn nữa ra sức kiên trì.

Mà cùng lúc đó, Từ Dương cũng bắt đầu dốc toàn lực ứng phó, không có ý định để lại cho đối phương bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Chỉ thấy Âm Dương Đạo Đồ trên đỉnh đầu Từ Dương, tại thời điểm này đang từ chính giữa phân tán ra.

Một bàn tay vô hình trắng đen xen kẽ từ trên bầu trời hàng lâm xuống, phảng phất như bàn tay của thượng đế, gần như trong khoảnh khắc đã đánh vào mặt ngoài đại địa, đánh tất cả vong hồn oán niệm xung quanh thành nát bấy toàn bộ.

"Trời, đây thực sự là bàn tay của Thần sao? Lão đại huynh quá đẹp trai rồi."

Một chiêu này đánh ra ngay cả chính Từ Dương cũng rất chấn kinh, bởi vì... công pháp này căn bản cũng không phải là công pháp Tu La của mình, mà là sau khi Từ Dương kế thừa Tu La Chi Lực, kết hợp với Âm Dương Đạo Đồ rồi sáng tạo ra chiêu thức hoàn toàn mới.

Tên là Thượng đế thủ.

Gọi là thượng đế, đó là sức mạnh ngự trị thế giới này, lực lượng trên cả những thứ vô căn cứ mà họ gọi là Thần.

Bởi vì sau khi hắn kế thừa Tu La Chi Lực, thế giới của hắn sẽ không còn có địa vị của một chữ Thần nữa.

"Cái gì! Chuyện này sao có thể, thực lực của ngươi vì sao lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?"

Thác Bạt Vân hoàn toàn không thể tin được mọi chuyện trước mắt, bàn tay của thượng đế vừa nãy, gần như đã phá vỡ nhận thức của Thác Bạt Vân đối với giới hạn năng lực của Từ Dương. Nếu như không phải người nọ đứng ở trước mặt mình là Từ Dương, không nhìn thấy cỗ lực lượng kia, ông ta thậm chí có thể tin tưởng đó là sức mạnh chỉ có Thần mới có thể có.

"Thác Bạt Vân, từ bỏ đi, ngươi không phải là đối thủ của ta, còn có một việc ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ ta đột nhiên thay đổi chủ ý, Tu La Chi Lực mà ngươi lấy được căn bản không phải là sức mạnh Tu La chân chính, ngươi, chỉ vẻn vẹn là một khôi lỗi."

Thác Bạt Vân lạnh nhạt nhìn Từ Dương: "Lực lượng của ta không phải Tu La Chi Lực, chẳng lẽ lực lượng của ngươi mới phải sao?"

Từ Dương không nhiều lời, chậm rãi móc ra Tu La kiếm của mình.

"Lập tức, ngươi sẽ phát hiện bản thân ngu xuẩn cỡ nào."

Ầm ầm!

Trong tích tắc, kiếm chỉ bén nhọn vô cùng lạnh thấu xương kia chém xuống giữa không, tản ra lực lượng mà Thác Bạt Vân đời này cũng không dám tưởng tượng. Giống như uy lực của một kiếm này đã hoàn toàn chém nát toàn bộ hư không.

"Không, ta đây không thể nào."

"Ha ha ha, nói thật cho ngươi biết nha, Thác Bạt Vân, lực lượng của ngươi căn bản cũng không phải là Tu La Chi Lực chân chính. Bản tôn Tu La hắn hoàn toàn xem ngươi như một quân cờ, sự tồn tại của ngươi vẻn vẹn chỉ là giá y cho lão đại ta thôi!"

Sau khi Long Khôn nói ra lời này, Thác Bạt Vân dường như cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ vậy, tất cả những chuyện ông ta làm còn có ý nghĩa gì?