TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 305: Nữ thống lĩnh

"Yên tâm đi, yêu cầu này của ta đối với ngươi không khó, ngươi nhất định có thể làm được. Ta muốn ngươi từ giờ trở đi làm người hầu của ta!"

 "Ngươi nói cái gì?"

Tạp Áo nghe vậy thì tức giận không thôi, đang muốn nổi bão! Song vào khoảnh khắc ấy, khi hắn ta nhìn thấy ánh mắt Từ Dương lóe lên sắc thái kinh khủng giống như tu la, từ sâu trong bản năng đã khiến hắn ta phải thay đổi chủ ý, nuốt những lời sắp nói xuống bụng.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Có lẽ đến chính bản thân Tạp Áo không rõ.

Cảm xúc sợ hãi là chắc chắn có, nhưng càng nhiều hơn là một loại cảm giác quen thuộc rất mơ hồ.

"Được, nhưng phải có kỳ hạn, trong vòng một tháng ta làm tùy tùng cho ngươi, sau một tháng, ngươi phải khôi phục tự do cho ta!"

 Từ Dương mỉm cười hài lòng nói: "Rất tốt. Một tháng là đủ rồi! Như vậy bây giờ với tư cách là lão đại của ngươi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ thứ nhất chính là từ bỏ tên của ngươi, từ giờ trở đi ngươi không còn tên là Tạp Áo nữa, cái tên này rất dễ làm cho người khác tức giận."

"Trời ạ, khó vậy mà cũng nói ra được?"

Tạp Áo có cảm giác bị đùa giỡn.

"Ngươi sẽ tên là Long Khôn!"

Cùng trong nháy mắt đó, cảm giác quen thuộc lại ập đến. Trong đầu Tạp Áo đang như có cơn sóng dữ.

 "Thôi vậy. Tùy ngươi giày vò, dù sao cũng chỉ có một tháng."

. . .

Nói rồi, đám người bắt đầu đường cũ trở về, trên đường đi, Từ Dương cũng biết, mục đích thực sự của Long Khôn khi đến đây là vì tìm kiếm một con thú triệu hoán ở rừng rậm nơi này.

"Không dối gạt ngươi, tối hôm qua ta nằm mơ thấy một con quái vật rất lớn!"

Nghe Long Khôn nói thế, Từ Dương liền dừng bước, bởi vì đại quái vật mà Long Khôn miêu tả lại chính là con ác thú Từ Dương hiến tế!

Lúc này Từ Dương mới phát hiện, con ác thú cũng đã không còn ở chính giữa thân thể của mình, có lẽ chính là bởi vì pháp tắc huyễn cảnh đặc thù ở vô tận tháp này, dẫn đến việc con ác thú và nhục thân của mình đã phân ly khỏi nhau.

"Ngươi có nằm mơ thấy vị trí của con linh thú kia không?"

"Chính là ở trong khu rừng này, nếu không phải gặp ngươi, ta đã tiếp đi tục tìm nó."

"Không, ta chưa hề nói muốn ngăn cản ngươi, ngươi đã có phát hiện quan trọng như vậy thì chúng ta tiếp tục tìm kiếm, biết đâu có thu hoạch thì chẳng phải là kiếm một món hời lớn sao!"

"Hắc, ta không ngờ tiểu tử ngươi còn rất tham."

Từ Dương cười lạnh, thầm nghĩ nếu ở ngoài thế giới chân thật, ngươi không có lá gan nói như vậy với ta đâu.

Long Khôn thì không hiểu tường tận, nhưng không tiếp tục võ mồm với Từ Dương làm gì, chỉ yên lặng đi theo hắn.

Ầm ầm! Rất đột ngột, một tiếng vang thật lớn truyền đến, sức quan sát của Từ Dương cường đại cỡ nào, trước tiên lập tức phong tỏa phương hướng.

"Nghe thanh âm này, hẳn là có linh thú đẳng cấp cao xuất hiện, các ngươi theo sát ta!"

 Từ Dương nói xong liền vọt ra ngoài, Tiểu Hoa và Long Khôn theo sát, ba người xông thẳng đến phía sau ngọn núi.

Sau khi vượt qua ngọn núi nhỏ này, Từ Dương cuối cùng thấy được cảnh tượng làm cho hắn phải khiếp sợ.

Đó là nguyên một đoàn thể lính đánh thuê chừng trăm người đang vây giết một con linh thú! Tràng diện có thể nói là rất đầu tư công phu.

Trăm người lính đánh thuê đều là võ giả đẳng cấp cao, thực lực mỗi người gần như không ai yếu hơn thủ lĩnh lính đánh thuê của phủ công tước.

Không chút nghi ngờ, thân phận của đám lính đánh thuê này nhất định có liên quan với hoàng gia của Thần Quốc.

Còn con linh thú cực lớn bị bọn họ hợp lực công kích, mới nhìn qua thôi cũng đủ để thấy là một linh chủng đẳng cấp cao mười phần đáng sợ.

"Sức chiến đấu thật là cường hãn! Không hổ là kỵ sĩ đoàn của hoàng gia!" Long Khôn khiếp sợ cảm khái, Từ Dương thì chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Không có gì lớn, mới chiến trận đó đã làm cho ngươi kinh ngạc đến cỡ này sao?"

"Ha ha, nếu như ngươi đủ mạnh thì thử chinh phục nó cho ta xem được không? Mẹ nó, đừng có khoác lác mõm!"

Lần này Từ Dương không trả lời, hắn chỉ nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi đưa tay về phía con linh thú.

Trong chốc lát, tia sáng hai màu trắng đen giao thế bắn ra, cực tốc bắn trúng giữa thân con linh thú, vừa ra tay liền hủy diệt hoàn toàn cơ hội phản kháng của nó.

"Trời ơi, không ngờ tên này lại làm thật, mà thực lực của hắn còn kinh khủng như thế, thật là đáng sợ!"

"May mà ta không phản kháng hắn, bằng không ta sợ sẽ phải chịu khổ mất!"

Long Khôn nghĩ mà sợ, chỉ biết thầm lặng hít sâu một hơi.

Từ Dương thì rất tự nhiên mục tiêu ánh mắt của những lính đánh thuê kia.

"Người kia là ai? Sao có thể nắm giữ thần lực mãnh liệt như vậy? Tại Thần Quốc cũng chưa từng gặp hắn!"

Từ Dương từ đầu đến cuối không nhìn đám người lính đánh thuê kia lấy một, mà chỉ bình tĩnh đáp xuống trước mặt con linh thú.

"Sao rồi? Làm thú hiến tế cho ta được chứ?"

"Tiểu tử, không ngờ thực lực của ngươi cường đại như vậy, hôm nay ta nhận thua, tùy ngươi xử trí."

"Tốt lắm, vậy bây giờ ngươi hiến tế cho tiểu thị nữ của ta!"

Quyết định này của Từ Dương thành ra hù dọa mọi người, ngay cả Long Khôn và Tiểu Hoa bên người cũng ngơ ngác không nói lên lời.

Suy nghĩ của Từ Dương rất đơn giản. Tiểu thị nữ của hắn không có thực lực quá mạnh, nếu như có thể được một con linh thú cường đại đến cỡ này hiến tế thì chính là có một phần bảo hộ rất to lớn. Dù sao tiếp đây đám người còn có thể gặp phải nguy hiểm hơn, khi đó không ai bảo hộ nàng chung quy là không được.

Cũng qua những cuộc nói chuyện trước đây, Từ Dương biết tiểu thị nữ này chính là thân nhân duy nhất của mình. Mặc dù tất cả mọi chuyện nơi đây chỉ là huyễn tưởng, nhưng dù là thế, Từ Dương không cho phép người bên cạnh mình bị thương tổn.

Con linh thú không phản kháng gì cả, đồng thời ánh mắt tiểu thị nữ nhìn Từ Dương đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Thiếu gia. . .

Linh thú bắt đầu phóng thích lực lượng mạnh mẽ của nó, rất nhanh đã phong tỏa khí tức tiểu thị nữ, giữa hai bên sinh ra giao thế năng lượng vô cùng vô tận, cuối cùng hoàn thành quá trình hiến tế hung hiểm mà rung động.

Kỳ thực Từ Dương không ngờ, toàn bộ hiến tế quá trình lại tiến hành thuận lợi như vậy, bởi vì thực lực con linh thú này rất cường đại, tiểu thị nữ của hắn lại không có bất kỳ căn cơ tu luyện nào ca, nên hắn luôn lo lắng đến việc sức mạnh của song phương không thể hòa hợp. Thậm chí đã tùy thời chuẩn bị xuất thủ, bảo hộ an toàn cho nàng. Có điều, toàn bộ quá trình thuận lợi như vậy cũng làm cho Từ Dương thở dài một hơi.

Đột nhiên từ sau lưng, một giọng nói lạnh lùng vang tới: "Ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, đây là con linh thú chúng ta đã phải đánh nửa ngày, lại bị ngươi nửa đường cướp đi, ngươi cảm thấy làm như vậy được sao?"

Lúc này Từ Dương mới nghĩ đến sau lưng mình còn có một đám lính đánh thuê, hắn chậm rãi xoay người, rồi lại một lần nữa bị kẻ cầm đầu lính đánh thuê làm cho chấn kinh.

Người này không phải ai khác, mà chính là Linh Dao.

Từ Dương dở khóc dở cười, con Linh Dao căn bản vốn không biết Từ Dương đang suy nghĩ gì, nên vẫn cứ nhìn Từ Dương với ánh mắt căm thù.

"Ngươi đang trào phúng ta sao? Đừng tưởng rằng thực lực ngươi cường đại thì có thể muốn làm gì thì làm trước mặt lính đánh thuê hoàng gia chúng ta. Đại kiếm trong tay ta tuyệt sẽ không để ngươi sỉ nhục chúng ta!"

Từ Dương nhìn thanh đại kiếm kia, cười khổ nói: "Ta đột nhiên phát hiện, thanh kiếm này càng thêm thích hợp khí chất của ngươi đó! Linh Dao."

Chẳng biết tại sao, khi nghe hai từ Linh Dao này, Linh Dao cảm thấy hết sức lạ lẫm. Bởi vì hôm nay nàng tên là Địch Lệ Á. Thân phận là phó thống lĩnh lính đánh thuê của hoàng gia Thần Quốc.