TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 306: Nói rõ chân tướng

"Không có gì phải giải thích. Hôm nay gặp phải ta là xui xẻo của ngươi, đồng thời cũng là vận may của ngươi! Nếu như ngươi thật sự muốn một lời giải thích thì buổi tối hôm nay tới nhà tìm ta. Còn tin tức về ta, ngươi cứ phái người đến phủ công tước là có thể nhận được. Nhớ kỹ, có can đảm thì ngươi hãy tới một mình!"

Nơi đây có nhiều tai mắt của lính đánh thuê, cho dù Từ Dương muốn làm gì với Linh Dao không thể thực hiện, bởi vậy cứ trực tiếp gửi lời khiêu chiến thì tốt hơn.

Hai tráng hán cao lớn mặc khôi giáp phía sau tới gần thấp giọng hỏi thăm: "Đại nhân, cứ để hắn đi như vậy sao?"

Chỉ cần Linh Dao ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút chần chừ phát động tấn công Từ Dương.

Chỉ là, Linh Dao lựa chọn tiếp nhận lời khiêu chiến của Từ Dương.

Nếu như là trước kia, Linh Dao sẽ quả quyết ra tay với Từ Dương, căn bản không có khả năng cho hắn cơ hội kiếm chuyện, nhưng lần này không biết tại sao, khi nhìn thấy bóng lưng của người này, trong lòng Linh Dao lại có cảm giác phiên giang đảo hải.

"Tất cả rút lui!"

Đám lính đánh thuê thật sự rất không cam tâm, nhưng mệnh lệnh của Linh Dao không phải trò đùa, bọn họ không thể phản kháng, tất nhiên thủ lĩnh đã hạ mệnh lệnh như vậy, mọi người đều phải cấp tốc tập kết rồi trở về Thần Quốc.

Phía bên kia, Từ Dương đang mang theo Long Khôn và tiểu thị nữ tiếp tục hành động, bắt đầu tìm kiếm vị trí của Thao Thiết.

Rất nhanh đã có tin tức, rồi lại thêm một cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mặt Từ Dương.

Con ác thú gần như trong nháy mắt liền nhận ra mình, chỉ là tên này không còn bộ dáng cao lớn, mà chỉ là một con thỏ nhỏ. Chỉ vài lần nhảy liền trở lại trên bờ vai Từ Dương.

"Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng đã trở về!"

"Ách, ngươi là con ác thú đó? Ngươi lại còn nhớ kỹ ta?"

"Pháp tắc bên trong Vô Tận Chi Tháp không sinh ra tác dụng đối với ta. Hoặc có lẽ là không có tác dụng đối với linh chủng cấp hồng hoang trở lên. Điểm này có lẽ đến cả vô tận tháp chủ không ngờ tới."

Từ Dương thở dài, rồi thuật lại đơn giản nội dung cuộc nói chuyện của mình với Tu La cho con ác thú.

"Nói như vậy, phán đoán của ta không sai! Đây quả nhiên chính là một thế giới ảo tưởng trong Vô Tận Chi Tháp, ta thật sự không ngờ Tiêu Diêu Đạo Quân lại còn có thú vui kiểu này."

"Ài, bây giờ nói những thứ này đã vô dụng, kế tiếp chúng ta chỉ có thể mau chóng tìm được những người khác, tỉnh lại ký ức của bọn họ mới có được."

Nhìn Long Khôn bên cạnh với vẻ mặt phách lối, lại không phản ứng chút nào, con ác thú có chút xúc động muốn đánh hắn ta.

Long Khôn nhìn con thỏ nhỏ ra vẻ già đời thành miệng nói tiếng người, mới trào phúng nói: "Ta nói, ngươi cười cái gì? Có tin ta chỉ dùng một tay là có thể đánh cho ngươi nhừ tử hay không?"

Con ác thú khinh bỉ nhìn Từ Dương nói: "Ta nói này, có thể để cho ta đánh cho hắn ta một trận được không, khi nào rời khỏi huyễn cảnh, hắn ta cũng chưa chắc sẽ được giữ lại đoạn ký ức này!"

Từ Dương không nói thêm gì, chỉ cho con ác thú một ánh mắt đặc thù, sau đó chậm rãi xoay người, không quan tâm chuyện bên này nữa.

"Ôi, ngươi muốn làm gì? Ui ui, ta sai rồi huynh đệ à!"

. . .

Sau đó, mọi người không dừng lại lâu, mà đi thẳng đến phủ công tước.

Đầu tiên là Long Khôn đến trước báo bình an, tránh làm lớn chuyện. Sau đó đám người đến ngay giữa sân.

Con ác thú ngồi xổm trên bờ vai Từ Dương, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói xem, nha đầu Linh Dao kia thật sự sẽ tới sao?"

"Yên tâm đi, ta hiểu rõ nàng, nàng nhất định sẽ tới, chỉ cần là lời hứa của nàng thì nàng nhất định sẽ thực hiện, để ta xem vì sao ngươi lại biến thành bộ dáng bây giờ."

"Ta cũng không rõ lắm, lực lượng cảm giác của ta còn bị áp súc sâu trong thể nội, hẳn là hoàn cảnh không gian này có hạn chế cao nhất đối với năng lượng."

"Nhưng sức mạnh của ta lại không bị hạn chế, Tu La Chi Lực chẳng lẽ còn không sánh được lực lượng của ngươi?"

Con ác thú bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Có lẽ là bởi vì loại tình huống này chỉ có thể tồn tại trên thân thú."

Sưu! Rất đột ngột, một đạo quang ảnh bay tới.

Mọi người trở nên hoảng hốt, hình dáng quen thuộc xuất hiện lần nữa. Linh Dao lưng đeo thanh cự kiếm, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Từ Dương.

"Lời giải thích ta muốn đâu?"

Từ Dương cười ngoắc ngoắc tay: "Vào đây ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Thật là biết làm cho người ôm bụng cười, nha đầu này thật đúng là một nữ hài không có tâm cơ, cứ như vậy xông thẳng tới gặp.

Ngay khi Linh Dao tiến tới gần Từ Dương trong phạm vi 5m, Từ Dương bất ngờ động thủ, không hề có điềm báo trước mà xuất hiện sau lưng nàng, một đầu ngón tay điểm vào cổ Linh Dao.

Tu La Chi Lực cường đại bao phủ lấy toàn cơ thể Linh Dao, nhanh chóng đánh thẳng vào thức hải nàng, Từ Dương muốn dùng phương thức như vậy để thử xem có thể tỉnh lại ký ức của nha đầu này hay không. Nhưng mà cuối cùng không có hiệu quả.

"Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận ta rồi!"

Nha đầu này không nói hai lời, quay người liền dứt khoát rút kiếm chém Từ Dương.

"Đáng chết, ngươi che giấu thực lực!"

"Sao? Bây giờ ngươi có thể thần phục chưa?"

Linh Dao quay đầu hừ lạnh một tiếng, lính đánh thuê hoàng gia chưa bao giờ thần phục kẻ khác, chỉ có chết trận!

"Ha ha, không hổ là Linh Dao mà ta biết."

"Ngươi lại gọi bậy bạ cái gì đấy, ai là Linh Dao? Ta là Địch Lệ Á!"

Từ Dương bất đắc dĩ cảm khái. Xem ra, khôi phục trí nhớ của bọn họ không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, chỉ có thể đánh thức bản tâm. Nhưng mà việc này khá là phiền toái đó!

Mà dù vậy, Từ Dương vẫn cảm thấy rất vui mừng, dù sao mới vừa tiến vào thế giới ảo tưởng, không bao lâu đã gặp hai người đồng đội của mình, tóm lại là một khởi đầu tốt.

Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật mà e rằng đến chính bản thân ngươi không dám tin tưởng.

Ngay sau đó, Từ Dương triệu hoán tất cả mọi người lại. Lần này hắn không tị hiềm chút nào mà nói ra cố sự mình gặp phải.

Không khác tưởng tượng là mấy, mọi người ngoại trừ kinh ngạc ra thì chính là vẻ mặt khó tin.

"Ta không muốn phản bác ngươi điều gì, nhưng mà đối với chúng ta, mỗi người đều có ký ức sinh sống ở nơi này vô số năm tháng, điểm này ngươi giải thích thế nào?"

Từ Dương lắc đầu cười khổ: "Về điểm này thì ta chưa tìm được đáp án, ta chỉ có thể nói rằng các ngươi hãy tin tưởng ta!"

"Đương nhiên, nếu như các ngươi không tin, bây giờ đều có thể trở về, dù sao thì sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ tìm được đáp án, cũng nhất định sẽ chỉ cho các ngươi cách rời khỏi nơi này. Mặc kệ các ngươi có tin ta hay không, ta đều sẽ bảo hộ an toàn cho các ngươi. Dù nơi này là thế giới ảo tưởng, cũng tuyệt không có bất kỳ người nào có thể thương tổn được các ngươi!"

Giờ khắc này, nhìn bóng lưng Từ Dương, Linh Dao và Long Khôn đều bị rung động sâu!

Nếu như lời của hắn là giả, như vậy phần tình cảm chân thành này đến từ đâu?

"Tiểu tử, bất kể nói thế nào, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, tuyệt đối không được quên."