"Tuân mệnh, công tử!" Mấy lão đầu phía sau không chút do dự nói, rồi ra tay mà không hề có điềm báo trước, chỉ vừa đối mặt, liền chém tận giết tuyệt bọn hộ vệ đã phạm sai lầm.
Càng làm cho Từ Dương cảm thấy khiếp sợ là, những người này ở đây rơi xuống một sát na, tất cả đều biến thành bể tan tành điểm sáng, hấp thu tiến vào trong đó một tên trưởng lão tay trận chiến bên trong.
"Xin lỗi, quý tộc tiên sinh. Đích thật là tiệm cơm chúng ta sơ suất, xem như đền bù, bữa cơm này ta mời ngài."
Từ Dương hài lòng gật đầu nói: "Vậy thì các ngươi lên hai phần đồ ăn tốt nhất cho ta!"
Vừa mới nói xong, Từ Dương rất tự nhiên nắm lấy tay Tiểu Hoa, tiến tới phòng khách quý nhất của cả tiệm cơm.
Nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Từ Dương, thiếu niên lộ ra biểu tình cổ quái.
"Công tử, thật phải làm theo lời hắn sao?"
Thiếu niên kia cười lạnh nói: "Chứ không thì sao? Tấm lệnh bài trong tay hắn không phải giả, người này khẳng định có quan hệ với lính đánh thuê hoàng gia. Cứ làm theo lời ta đi, ăn một bữa cơm thôi, chúng ta không phải không bỏ ra nổi, nhưng mà người này, ta nhớ kỹ hắn rồi!"
"Tuân mệnh."
. . .
"Trời ơi, không ngờ những thức ăn ở Thần Quốc này còn rất mỹ vị nha!"
Từ Dương lúc này đang cùng Tiểu Hoa ăn như gió cuốn trong phòng khách quý tộc.
Không thể không nói, bữa cơm này là bữa ngon nhất mà Từ Dương thưởng thức trong vòng một năm gần nhất.
Suy nghĩ cẩn thận lại, ở thế giới chân thật, mình một đường mệt mỏi tu luyện, tìm kiếm manh mối, mấy năm gần đây chưa từng nghỉ ngơi, bây giờ đi tới huyễn cảnh Vô Tận Chi Tháp này, coi như cho mình một khoảng thời gian thoải mái ngắn ngủi.
Có ý nghĩ như vậy, suy nghĩ căng thẳng vốn tồn tại trong lòng Từ Dương cũng dần dần trở nên buông lỏng.
Tiểu Hoa cũng ăn rất vui vẻ, theo như nàng nói, cả đời này nàng cũng chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy. Nhìn nha đầu này đầy dáng vẻ hạnh phúc, sâu trong nội tâm Từ Dương như mềm nhũng ra, cũng dương như bị xúc động sâu đậm.
"Yên tâm đi, thiếu gia ta bây giờ xưa đâu bằng nay, những ngày an nhàn của ngươi tới rồi. Những gì ngươi đã từng vì ta mà phải chịu khổ, ta muốn đền bù gấp mười gấp trăm lần cho ngươi!"
Tiểu Hoa nghe vậy thì đỏ ửng mặt, mặc dù nàng biết mình chỉ là nha hoàn của thiếu gia, nhưng có thể nghe được thiếu gia nói ra lời này, Tiểu Hoa hết sức kích động. Cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra đó còn dần sinh sôi lớn lên.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người nhẹ nhõm đi dạo trên đường cái, trong bất tri bất giác đã đến chỗ phân phát nhiệm vụ, trước mặt là một tòa thành với hình dạng quỷ dị.
"A? Đây là nơi nào vậy? Kiến trúc này thật cổ quái nha, hơn nữa ta có thể cảm nhận được, trong này tràn ngập linh lực rất cường hãn."
"Đây là chỗ phân phát nhiệm vụ, cũng là nơi chưởng quản trật tự cùng công cộng thường ngày ở Thần Quốc! Dân chúng Thần Quốc nắm giữ thần lực có thể nhận nhiệm vụ rồi hoàn thành để đổi lấy thù lao tương ứng.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà người nắm giữ thần lực có thể hơn người thường một bậc, cuộc sống trước kia của chúng ta không dễ chịu, cũng bởi vì hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, nhưng chúng ta không có thần lực."
Từ Dương không chút do dự, lập tức dắt tay Tiểu Hoa đi vào chỗ kiểm tra.
"Xin chào, xin hỏi các ngươi có nhiệm vụ nào có đẳng cấp cao nhất không, ta muốn nhận!"
Người đại thúc nhìn Từ Dương một cái, lại nhìn Tiểu Hoa đang ngượng ngùng bên cạnh, nhưng nhìn như thế nào cũng nhìn không ra hai người này là người có thể hoàn thành nhiệm vụ đẳng cấp cao nhất.
"Xin lỗi, vị thiếu niên này, ngươi có chứng minh từng hoàn thành nhiệm vụ nào trước đó hay không?"
Từ Dương nhíu mày lại, chẳng lẽ ở đây cũng giống như tiệm cơm trước kia, mắt chó coi thường người khác sao?
"Chẳng lẽ, nhận nhiệm vụ ở đây còn có quy định như vậy?"
Đại thúc không giấu diếm gì cả, chỉ bình tĩnh nói: "Quy định thì không có, nhưng ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, không hề giống như cường giả nắm giữ thần lực cường đại, nhiệm vụ cấp cao nhất nơi này cũng hết sức khó khăn, thậm chí các cường giả lính đánh thuê hoàng gia đều không thể hoàn thành. Ta chỉ đang nghĩ cho sự an toàn của ngươi."
Từ Dương Nhất nghe xong thì liền cười, rồi tiện tay lấy ra khối lệnh bài kia.
Quả nhiên, khi hiển lộ rõ ràng thân phận của mình, người đại thúc lập tức trở nên vô cùng cung kính, ánh mắt nhìn Từ Dương cũng có thêm mấy phần tôn trọng.
"Phó thống lĩnh, xin chờ một chút, ta lập tức đi nhận nhiệm vụ giúp ngài."
Nhìn dáng vẻ cung kính của người đại thúc, Từ Dương và Tiểu Hoa liếc nhau, đều vui vẻ nở nụ cười.
"Nha đầu Linh Dao cũng đã giúp ta tránh đi một số phiền phức."
Rất nhanh đại thúc liền cầm ra một phần danh sách nhiệm vụ, đưa tới trước mặt Tiểu Hoa và Từ Dương. Sau khi được Tiểu Hoa chỉ điểm một phen, Từ Dương chọn luôn những dòng chữ mang màu đen, chính là nhiệm vụ cấp cao nhất, phía sau cũng rõ ràng viết tiền thưởng là năm trăm kim tệ.
"Tiểu Hoa, năm trăm kim tệ nghĩa là sao?"
Tiểu Hoa kích động đến mức không nhịn được mà phát run, nàng thậm chí đã hiểu rằng Từ Dương thực sự muốn nhận lấy nhiệm vụ đứng đầu nhất này.
"Năm trăm kim tệ, với cuộc sống trước đây của chúng ta, đủ cho chúng ta sống hơn 50 năm!"
Từ Dương nghe vậy thì cũng phải hít sâu một hơi: "Nói như vậy, chỉ cần chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ hoàn toàn được cải thiện, ngay cả nhà cửa cũng có thể đổi mới một lần!"
"Vị đại thúc này, chúng ta có thể một lần tiếp mấy nhiệm vụ hay không?"
Đại thúc bản năng hít sâu một hơi, hắn ta biết người có thể có được khối lệnh bài kia thì tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng đưa ra yêu cầu như vậy thì đây là lần đầu tiên.
"Xin lỗi, phó thống lĩnh đại nhân, nếu như ngài lựa chọn nhiệm vụ khó khăn nhất thì mỗi lần chỉ có thể tiếp nhận một nhiệm vụ."
"Vậy được rồi". Từ Dương chỉ đành chọn lấy nhiệm vụ khó nhất mà làm.
"Ảnh tặc!"
Nội dung nhiệm vụ: bắt đám đạo tặc nguy hiểm hàng đầu những ngày gần đây đang liên tiếp gây án ở Thần Quốc, cấp bậc sức mạnh của mục tiêu: không rõ. Hệ số nguy hiểm: một sao, độ khó hoàn thành nhiệm vụ: năm sao!
Từ Dương đọc xong thì lại lâm vào mê mang.
"Này, hệ số nguy hiểm thấp như vậy, vì sao độ khó hoàn thành nhiệm vụ lại cao như thế? Giới thiệu như này không phải tự mâu thuẫn sao?"
Đại thúc cung kính mở miệng giải thích: "Đại nhân có chỗ không biết, hệ số nguy hiểm và độ khó hoàn thành nhiệm vụ không cùng một khái niệm, hệ số nguy hiểm là chỉ giá trị khi bắt giết được mục tiêu, nếu như người này là một kẻ giết chóc tàn nhẫn thì số người chết khi làm nhiệm vụ này rất cao, như vậy hệ số nguy hiểm cũng là cao, còn độ khó khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải xét từ bản thân nhiệm vụ, không có quan hệ trực tiếp với hệ số nguy hiểm."
Từ Dương gật đầu nói: "Được, cho ta hai giờ, ta nhất định bắt tên đạo tặc kia về quy án!"