Linh Dao ném ra một khối lệnh bài, rồi yên lặng đi ra phía ngoài cửa.
Rõ ràng, nàng cảm thấy mê mang đối với chuỗi chuyện xảy ra hôm nay, không thể quá nhanh chóng tiếp thu được, nàng phải cần một khoảng thời gian để bình tĩnh suy xét.
Mà hành động ném ra khối bài này cho Từ Dương cũng đã chứng minh nội tâm nàng đang rất mịt mù.
Đối với những lời Từ Dương vừa nói, mặc dù Linh Dao không tin hoàn toàn, nhưng ít ra không phủ định ý nghĩa sự tồn tại của Từ Dương.
Long Khôn vừa định mở miệng giữ Linh Dao, lại bị Từ Dương ngăn cản.
"Để nàng đi đi, chúng ta như vậy đã coi như là có thu hoạch rồi."
"Trời, ngươi dễ dàng như vậy đã thả nàng đi? Đừng quên thân phận của nàng là gì, nếu nàng mang theo đám lính đánh thuê hoàng gia đến tìm ngươi gây chuyện thì dù là phủ công tước chúng ta cũng không cứu được ngươi đâu."
Từ Dương cười nhạt nói: "Nhanh như vậy mà ngươi đã bắt đầu coi chúng ta là người chung một chiến tuyến sao?"
"Ha ha, huynh đệ đừng có tự mình đa tình, ta chỉ là đang thực hiện lời hứa hẹn một tháng của ta mà thôi. Qua một tháng, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng phải thả ta trở về."
Từ Dương bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi trở về gian phòng của mình. Đến giờ hắn mới ý thức được, điều kiện ăn ở của mình và Tiểu Hoa thật sự là không thể nào nói nổi.
Dù gì thì cũng tới rồi, khả năng là trong thời gian ngắn không có cách rời khỏi huyễn cảnh, nên là phải cải thiện điều kiện sinh hoạt một chút mới được.
Từ Dương nghĩ tới đây liền đi tìm Tiểu Hoa, muốn nàng mang mình đi ra ngoài, đi một vòng bốn phía vương thành Thần Quốc.
Không thể không nói, Thần thành tương đối phồn hoa.
Đi trên đường cái rộng rãi, nhường Từ Dương nhớ tới tràng diện khí phái trên phố lớn lúc ở Thất Châu. Chỉ là, nếu so với đường cái của đế quốc hoàng gia thì trong đường phố Thần Quốc khắp nơi tràn đầy loại khí tức thần thánh.
Người lui tới trên đường không tính nhiều, nhưng mà Từ Dương nhận ra rằng tỉ lệ xuất hiện cao thủ lại lớn kinh khủng, gần như trong 10 người sẽ có sáu bảy người có thần lực trên người.
Rõ ràng Thần Quốc không chỉ có riêng một thành thị là vương đô, mà có tư cách cắm rễ ở vương thành thì gần như đều không phải là kẻ tầm thường.
"Nha đầu, ta thấy ngươi ăn mặc như này, ngày bình thường chắc là sống rất tiết kiệm ha, sáng hôm nay ta dẫn ngươi đi cải thiện sinh hoạt chút."
Từ Dương kéo Tiểu Hoa đi để nàng có một bữa cơm no đủ, nhưng Tiểu Hoa lại đột nhiên dừng bước, biểu tình trên mặt rất mất tự nhiên.
"Thiếu gia, chúng ta không cần đi đâu, tiền tiêu tháng này gần hết rồi."
Từ Dương bất ngờ sững người, loại tình huống này trong thế giới hiện thực hắn xưa nay chưa từng gặp được.
"Ha ha, thiếu gia ta sống mười mấy vạn năm, chưa bao giờ phải vì tiền mà phát sầu, cứ ngoan ngoãn đi theo ta đi là được."
Không nói hai lời, Từ Dương nắm lấy tay Tiểu Hoa, tìm tới quán ăn sang trọng nhất cả dãy phố.
Khi vừa đẩy cửa vào, liền thấy mấy tên hộ vệ với sắc mặt khó coi, có vẻ không hữu hảo mà ngăn trước mặt hai người.
"Xin lỗi, nhà hàng này không phải ai cũng có thể đến, không có thân phận quý tộc thì không có tư cách dùng cơm ở đây, xin các ngươi hãy tìm nơi khác."
Từ Dương cười ha ha một tiếng, nơi này còn phân chia đẳng cấp sao?
"Khách tới đều bình đẳng, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe nói qua câu này sao?"
"Ha ha, bình đẳng? Vậy ngươi nói cho ta biết vì sao trên con đường này có thiên gia vạn hộ. Nhưng thân phận của mỗi người bọn họ lại không giống nhau? Căn bản không có cái gì gọi là bình đẳng để nói, thân phận cùng thực lực chính là tượng trưng ngươi hơn người một bậc.
"Thứ mắt chó coi thường người khác, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức tránh ra cho ta, bằng không thì đừng trách ta vô tình."
Từ Dương không muốn dây dưa với đám hộ vệ này, nhưng hắn thấy dáng vẻ mắt chó coi thường người khác thì cũng rất tức giận. Huống chi Tiểu Hoa còn đang ở bên cạnh mình, hắn không muốn để người bên cạnh mình chịu đựng bất kỳ ủy khuất gì.
"Người đâu, đuổi tên không có mắt này ra ngoài cho ta." Tên thủ lĩnh hộ vệ không chút hảo ý vung tay quát. Đồng thời còn hướng ánh mắt thèm muốn về phía Tiểu Hoa.
"Chú ý một chút, đừng đụng đến tiểu cô nương này, có lẽ nàng còn có chút giá trị."
Từ Dương nhẹ nhàng đưa Tiểu Hoa ra phía sau mình, lạnh lùng đối mặt đám người.
"Các ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách thiếu gia ta tàn nhẫn vô tình."
Dứt lời, Từ Dương liền chủ động bước ra, vung ra nắm đấm, chỉ nghe một tiếng ầm vang, mười mấy hộ vệ trước mặt nhao nhao bay ngược ra ngoài.
Phải biết, nơi này là tiệm cơm hết sức nổi danh trong toàn bộ Thần Quốc, nghe nói người chủ đứng sau còn là đại lão đỉnh cấp của Thần Quốc. Nơi này bình thường gần như không xảy ra mấy chuyện đánh nhau. Nhưng hôm nay Từ Dương đã mang đến cho tất cả mọi người một màn kịch hay.
Tên thủ lĩnh hộ vệ lập tức rút thanh cự kiếm bên hông, bổ tới Từ Dương.
"Ha ha, không biết tự lượng sức mình!"
Từ Dương chỉ cho đối phương một ánh mắt khinh miệt, sau đó đưa tay oanh ra một cỗ cự lực, cả người tên thủ lĩnh hộ vệ lại bay ngược ra xa.
Động tĩnh chỗ này rất nhanh đã khiến cho cao tầng tiệm cơm này chú ý. Rất nhanh, một người thiếu niên mặc đồ bông cao lãnh dẫn một vài lão giả người mang khí tức rất cường đại xuất hiện từ phương hướng không rõ.
Thiếu niên này cười lạnh nói: "Dám động thủ ở Vương Đô chúng ta, tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ đó!"
Hắn ta mang đến cho người ta cảm giác kiêu ngạo mà lạnh như băng, nhưng Từ Dương chỉ vừa quay đầu lại nhìn hắn ta, thiếu niên này liền cảm nhận được ảo giác băng lãnh thấu xương một cách rõ ràng. Đó là một loại uy áp kinh khủng từ sâu trong linh hồn!
"Thứ mắt chó coi thường người khác. Bản thiếu gia luôn rất ngứa mắt."
"A? Vậy ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Dương đơn giản thuật lại mọi chuyện, thiếu niên ngây ngô dường như vẫn không có ý muốn buông bỏ chuyện này.
"Xin lỗi, đây là quy củ của tiệm cơm chúng ta, không có thân phận quý tộc thì không có tư cách đến dùng cơm."
Từ Dương cười ha ha, tay lắc một cái, lấy ra lệnh bài mang thân phận phó thống lĩnh lính đánh thuê hoàng gia của Linh Dao.
"Cái gì? Hắn là lính đánh thuê hoàng gia, hơn nữa còn là một phó thống lĩnh?"
Khi lệnh bài này xuất hiện, đám hộ vệ lập tức tái xanh mặt, bọn họ cũng đều biết lần này đã động nhầm người.
"Sao, ta đủ tư cách chưa?"
Quả nhiên, thiếu niên cầm đầu cũng tái xanh mặt, lúc này cho dù hắn có muốn bao che khuyết điểm cũng căn bản không có bất kỳ lý do gì. Đây là Thần Quốc, tất cả đều phải làm việc theo quy củ, nếu thủ hạ của mình phá hủy quy củ, vậy thì nên chịu trừng phạt.
"Mấy vị trưởng lão, mấy tên phế vật này không hiểu quy củ, chúng phải được giáo dục một phen!"