"Chuyện nhỏ, về sau khiêm tốn một chút là được rồi."
Từ Dương khách khí cười trả lời, nói xong, cứ như vậy cười híp mắt nhìn đối phương không nói thêm lời nào, rõ ràng có chút muốn cố ý bóp chết tiết tấu, điều này khiến Thái Địch trong nháy mắt lâm vào lúng túng.
"Lão đại của chúng ta tha thứ cho ngươi, đồ vật có thể giữ, người có thể đi."
Long Khôn vẩy tay áo ra hiệu càng khiến Thái Địch xấu hổ vô cùng, hắn cười cười nhanh chóng xoay người rời đi.
Bước ra mấy bước hắn mới nhớ đến nhiệm vụ gia gia giao phó, tặng lễ chỉ là phụ, lôi kéo Từ Dương mới là điểm mấu chốt.
"À, Tử Tước đại nhân, tổ phụ nhờ ta mang đến một phong thư, bảo ta tự tay chuyển giao cho ngài."
"Được, ta nhận, thay ta cảm tạ ông ấy."
Từ Dương nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp nhận phong thư tùy ý để một bên, sau đó tiếp tục cười híp mắt nhìn đối phương.
Biểu hiện này của Từ Dương rất rõ ràng, hắn không có hứng thú nói nhảm với Thái Địch.
Nhưng tên Thái Địch không biết xấu hổ kia cũng không phải hạng người da dày tầm thường, nhìn thấy dáng vẻ khách khí của Từ Dương lại được đà lấn tới.
"Tổ phụ còn nói, sau khi ngài mở phong thư ra xem ta mới có thể rời đi."
Từ Dương vẫn mỉm cười như cũ: "Ta đã xem xong rồi, có phải Thái Địch các hạ muốn ở lại ăn cơm với chúng ta không?"
Thái Địch chỉ vào phong thư còn nguyên vẹn, lúng túng nói: "Ngài, ngài cái này..."
"Nội dung trong bức thư rất đơn giản, tổ phụ ngươi muốn an bài chức vị thống lĩnh trong phủ Võ thần cho ta, tiếp đó trả cho ta số tiền lớn để làm đạo sư và cận vệ riêng cho ngươi, ta nói ta đã xem xong, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang gạt ngươi sao?"
Thái Địch nghe vậy suýt chút nữa bị dọa quỳ xuống, rõ ràng phong thư kia vẫn còn nguyên vẹn nhưng nội dung mà Từ Dương nói ra lại không sai chút nào, hắn cường đại có chút không hợp với lẽ thường.
"Ha ha, ngươi thấy thế nào? Bây giờ biết lão đại nhà chúng ta lợi hại chưa? Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải nể mặt ngươi là tôn tử của Thái Long, hôm nay trong Kỳ Linh đại hội, chỉ một cái chớp mắt thôi lão đại ta đã khiến ngươi thành đống tro tàn. Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi nên đi làm chuyện của mình, đừng chọc giận hắn, lúc đó dù là gia gia của ngươi cũng không thể nào cứu ngươi được đâu."
Lần này Thái Địch sợ hãi một cách triệt để. Hắn đã ý thức được nội tình của Từ Dương đã vượt qua lẽ thường, dù gia gia hắn đích thân tới cũng chưa chắc có thể uy hiếp được Từ Dương.
Một nhân vật tuyệt đỉnh như thế làm sao lại chịu sự khống chế của phủ Võ thần? Dù Thái Long có trách tội thế nào, chắc chắn cũng nghĩ tới điểm này.
"Các hạ không hổ là cường giả tối cường được Trưởng Công chúa xem trọng, là phủ Võ thần Tộc chúng ta lỗ mãng, hẹn gặp lại!"
Nhìn Thái Địch mang theo mười mấy hộ vệ trong phủ rời đi với sự hổ thẹn, mấy người Long Khôn vô cùng thỏa mãn.
"Ha ha ha ha! Lão đại, tên kia nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến một người không quan trọng trong mắt hắn như ngươi, trong phút chốc đã cưỡi lên đầu hắn, loại cảm giác bị đánh mặt này chắc chắn rất khó chịu."
Ngũ Tiểu Hoa cười hì hì gật đầu tán thành: "Từ Dương ca ca không biết đó thôi, tên kia ỷ vào gia gia của mình là quan Võ thần, làm xằng làm bậy khắp nơi, bây giờ có ngài lợi hại, hắn cũng có thể thu liễm chút ít."
Từ Dương vội vàng nhún vai: "Ta không quản được hắn, ta có chuyện phải làm. Đúng như Linh Dao đã nói, hôm nay không chắc sẽ có bấy nhiêu người tới cửa đâu, ta đề nghị mọi người đi ra ngoài một chuyến, buổi tối hãy trở về."
Long Khôn gật đầu nói: "Cũng tốt, ta lười ở cùng với ngươi ứng phó những tình huống này, đi thôi đi thôi!"
Ngũ Tiểu Hoa thì cao hứng bừng bừng dẫn người hồi phủ chuyển hành lễ, Tiểu Đoàn Đoàn và Thao Thiết ấu thể không biết vọt ra bên ngoài làm gì, đình viện rộng lớn trong nháy mắt cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Hoa.
"Nha đầu, ngươi đến chỗ phân phát nhiệm vụ, lấy danh nghĩa cá nhân ngươi đăng thông báo tuyển một số người hầu, chọn người đáng tin cậy một chút. Ta đã bảo sẽ để ngươi có được cuộc sống tốt hơn, từ hôm nay trở đi những công việc của người hầu ngươi không phải làm, phải hiện rõ tư thái Đại tiểu thư Từ phủ, đừng quên bây giờ ngươi cũng là quý tộc đỉnh cấp của Thần quốc!"
Mặc dù Tiểu Hoa có chút ngại ngùng nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc, gật đầu liên tục.
"Đi làm việc đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ trở lại."
Vừa dứt lời, Từ Dương liền dẫn Vô Song đằng không mà đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
"Ta nhìn ra được, dường như ngươi rất để ý đến nha hoàn của ngươi thì phải!"
Vô Song truyền âm trêu chọc Từ Dương.
"Với thần thông rộng lớn của ngươi có lẽ cũng biết một ít chuyện của ta. Ta vốn không thuộc về thế giới này, cũng không có ký ức trước đó, có điều lúc tỉnh lại bên cạnh chỉ có một mình Tiểu Hoa, trước đó nàng chịu không ít khổ sở, bây giờ ta muốn nàng phải được hạnh phúc hơn bất cứ ai."
Vô Song khẽ cười nói: "Vậy nếu như nàng muốn ngươi cưới nàng, ngươi có chịu không?"
Từ Dương sợ run cả người: "Ta xem Tiểu Hoa như muội muội của mình, không riêng gì nàng mà mấy cô nương còn lại cũng thế. Đối với ta mà nói, ta chỉ muốn tìm kiếm những người bạn của mình, sau đó tìm người điều khiển phía sau, đánh bại hắn, rời khỏi thế giới hư ảo này mới là nhiệm vụ lớn nhất của ta."
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Vô Song lâm vào trầm mặc.
"Nhập gia tùy tục, vạn nhất ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy cửa để rời khỏi thế giới này thì sao? Ngươi sẽ làm như thế nào?"
Từ Dương cười khẽ: "Chỉ cần ta muốn làm, không có chuyện gì là không làm được. Huống chi hư ảo cũng chỉ là hư ảo mà thôi, thời gian sống mơ mơ màng màng cũng qua đi, sẽ có ngày tỉnh lại."
Trong nháy mắt, hai người đã đến khu vực rừng rậm hoang vu, lúc này sắc trời dần dần ảm đạm, rất nhanh Từ Dương phong tỏa được khí tức của Vương tử Diễm quốc.
"Gia gia, cuối cùng ngài cũng tới! Vị này... Chẳng lẽ là nãi nãi của ta?"
Vô Song không nhịn được phụt cười, nụ cười của nàng khiến Vương tử như bị mê hoặc.
"Bớt nói nhảm, ta bảo ngươi tới là muốn dặn dò ngươi hai chuyện. Thứ nhất, chuyện ngươi gặp ta không được nói cho bất kỳ ai trong Diễm quốc, ngay cả phụ vương ngươi cũng thế. Cách một khoản thời gian ngươi lại đến một chuyến, ta bảo đảm không ai ở Thần quốc có thể tổn thương ngươi. Thứ hai, sau khi trở về thay ta làm một chuyện, trong phạm vi Diễm quốc tìm manh mối của những người này, tìm kiếm những người trông giống như họ, sau khi phát hiện không nên kinh động, phải báo cho ta biết trước tiên, gia gia ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Từ Dương nói xong, đem lạc ấn mô tả bằng một phần hồn lực đã sớm chuẩn bị đánh vào hồn niệm của Vương tử.
"Gia gia muốn tìm những người này sao? Ta hiểu rồi, ta sẽ âm thầm phái người tìm kiếm trong toàn bộ Diễm quốc, một khi có tin tức, ta sẽ lập tức liên lạc với gia gia!"
Từ Dương hài lòng gật đầu: "Cháu ngoan đi đi. Nhớ kỹ, về sau có người khi dễ ngươi, hãy nói với gia gia!"
"Dạ!"
Tiểu tử này vô cùng vui vẻ, cung kính dập đầu mấy cái trước Từ Dương và Vô Song sau đó bay trên không rời đi.
"Này, sao ngươi lừa đứa trẻ như thế, ngươi không cảm thấy tội lỗi sao?"
Từ Dương giả vờ vô tội: "Không phải ngươi cũng chiếm tiện nghi của người ta sao? Được người ta gọi hai tiếng nãi nãi đó thôi."
Hai người bất giác nhìn nhau, trong hoàn cảnh đặc biệt này, dường như không khí cũng trở nên ấm áp hơn.