TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 341: Gặp lại Bạch Liên Tuyết

"Từ giờ trở đi, cứ cách mười phút ta ra tay một lần, lúc động thủ, tất cả Nhân Ngư tộc nhân xuất hiện trong tầm mắt của ta đều bị vẫn diệt, mãi cho đến khi nào Nhân Ngư chủ mang theo người ta muốn gặp xuất hiện mới thôi. Ta chỉ nói một lần, các ngươi cứ xem mà xử lý."

Tiếng nói của Từ Dương lơ lửng trên đỉnh đầu đám người, giống như mệnh lệnh của thần linh không thể làm trái.

Cường giả Ngư tộc trợn tròn mắt, bởi vì sức chiến đấu Từ Dương thể hiện ra đã sớm vượt khỏi cực hạn nhận biết của bọn họ.

"Đáng chết! Tên gia hỏa này chính là con mồi mà Vũ Vương tử kia nói đó sao? Vì sao trước mặt hắn chúng ta càng giống con mồi hơn."

Đại trưởng lão bất đắc dĩ cảm khái.

"Không có biện pháp, thực lực của người này khó có thể tưởng tượng, e rằng chỉ có Vương tự mình đứng ra mới có thể trấn áp, dù sao chúng ta cũng có Băng Tổ truyền thừa trong tay Vương, tóm lại không đến mức để mặc cho tên gia hỏa kia xâu xé.

Truyền lệnh của trưởng lão ta, tất cả mọi người rút khỏi chủ điện bộ lạc, chờ đợi Vương quân lâm trở về!"

"Tuân lệnh!"

Cuối cùng những người Nhân Ngư tộc này vẫn không dám chống lại Từ Dương, trong nửa giờ qua đi, hắn không nhìn thấy bất cứ người của Nhân Ngư tộc xuất hiện.

"Ở đây chắc là chủ điện Nhân Ngư tộc?"

Vô Song bình tĩnh lên tiếng, vương tọa ở giữa hấp dẫn tới sự chú ý của nàng.

Dường như có ý dẫn Từ Dương tới chỗ vương tọa.

Từ Dương cũng không khách khí, ngồi lên ghế, sau đó càng hứng thú nhìn về phía Vô Song, nhẹ nhàng vỗ vỗ chân của hắn.

"Ngươi đang ám chỉ ta cái gì? Đừng quên, ta chính là Công chúa Thần quốc, các hạ lấy thân phận gì đưa ra yêu cầu như vậy với ta."

"Thân phận Vương! Tu La Vương!"

Lần này, Từ Dương không lựa chọn trốn tránh tình cảm của mình, hắn phát hiện, không biết từ lúc nào hắn đã không thể thích ứng với việc rời khỏi nữ nhân này, Vô Song đã lặng lẽ bước vào trái tim hắn.

"Không phải ngươi nói, ngươi không phải là người của thế giới này, nếu vậy hà tất phải lưu lại chấp niệm trên người ta."

Từ Dương dừng lại một chút nhưng cũng không từ bỏ biểu đạt tâm ý của mình: "Ngày nào đó ta tìm được đường trở về, ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp mang ngươi rời đi, đây là lời hứa của ta, tin tưởng ta."

Vô Song cũng không nhiều lời, khẽ cười ngồi bên cạnh Từ Dương. Nếu như giờ khắc này, trên ngai vàng Từ Dương là chúa tể của vạn vật thì Vô Song bên cạnh hắn là nữ chủ nhân của thiên hạ này.

"Thật ngại quá, để các ngươi đợi lâu."

Đột nhiên, một bóng màu xám xuất hiện, sau lưng hắn ta còn dẫn theo một nữ nhân che mặt.

Thông qua khí tức Từ Dương kiểm chứng được, nữ nhân kia chính là nữ nhi của Thần Thiên sư, cũng chính là đệ tử Bạch Liên Tuyết hắn muốn tìm.

"Ngươi là Nhân Ngư chủ?"

"Đúng thế, chắc các hạ là Hắc Mang Tinh."

Từ Dương cười lạnh: "Nói như vậy, giữa ngươi và Vũ Vương tử có âm mưu gì không thể cho người ta biết."

"Có gì mà không thể nói cho người ta biết, Nhân Ngư tộc chúng ta chính là truyền nhân của Băng Tổ, nắm giữ thống trị toàn bộ sức mạnh Băng Tuyết Thần Triều. Nếu không có Băng Tuyết Thần Ngọc, ngươi cho rằng, vương thất Băng Tuyết Thần Triều còn tồn tại sao? Chúng ta không muốn sống tạm trong nước, chúng ta muốn đổ bộ vào Thần Triều, để Nhân Ngư tộc trở thành chúa tể của hòn đảo này."

Từ Dương gật đầu nói: "Ngươi nói những lời này ta đều có thể hiểu được nhưng không có quan hệ gì với ta, tương lai của Nhân Ngư tộc ta không quan tâm, nhưng khi chúng ta mang theo nữ nhân này trở lại bờ thì Vũ Vương tử nhất định phải chết. Còn tương lai của ngươi và vương thất Băng Tuyết Thần Triều thế nào chúng ta không quản."

Nhân Ngư chủ cười cười nói: "Ta thật sự không muốn trở thành kẻ địch của các ngươi, mhưng bây giờ, cô nương này ta không có thể giao cho các ngươi được. Bởi vì huyết mạch của nàng là môi giới thức tỉnh Băng Tổ duy nhất trừ Băng Tuyết Thần Ngọc."

Từ Dương và Vô Song liếc nhau, như hiểu được mục đích thật sự của tên gia hỏa này.

"Nói như vậy, Vũ Vương tử cũng chỉ là con rối của ngươi? Căn bản ngươi không muốn chia sẻ toàn bộ Băng Tuyết Thần Triều với hắn?"

Nhân Ngư chủ cười lạnh: "Hiển nhiên rồi, nếu có hắn ta làm sao có thể thật sự làm Vương? Chỉ cần Băng Tổ sớm tỉnh lại, truyền thụ sát ý cho hắn, dùng sức mạnh Vô Tận Hải hủy diệt toàn bộ hòn đảo, mới là mục đích thực sự của ta."

"Ha ha ha, ngươi nghĩ nhiều quá, kỳ thật ngươi không nên nói những lời này với ta, để người lại ngươi có thể biến được rồi."

Nhân Ngư chủ âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sát niệm.

"Các hạ, ta muốn biết, nàng và ngươi có quan hệ thế nào? Theo ta được biết, từ trước đến giờ cô nương này chưa từng rời khỏi Băng Tuyết Thần Triều, càng chưa từng liên lạc với người bên ngoài, ngươi cần gì phải khổ cực truy tìm?"

"Đây không phải là chuyện ngươi nên biết. Ta muốn tìm được nàng, hơn nữa còn mang theo nàng rời khỏi nơi này."

Ầm ầm!

Trong nháy mắt Từ Dương vung chân đá một cước, một đạo ánh sáng màu đen từ mặt đất bắn ra, lập tức đánh bay Nhân Ngư Vương ra xa chục mét, nằm rạp trên mặt đất máu tươi văng tung tóe.

"Như thế nào? Không phục?"

Từ Dương và Vô Song bắt đầu đi về phía hắn, ánh mắt nữ nhân kia còn mang theo mấy phần thấp thỏm. Nhưng nàng cũng không lạ gì Từ Dương, trước khi chuẩn bị Trầm Ngư tế, nàng đã từng đối mặt với ánh mắt ôn hòa của nam nhân này ở khoảng cách gần, khi đó Từ Dương hoàn toàn khác với tư thái hắc khí ngang dọc lúc này.

"Ngươi...đừng khinh người quá đáng!"

Từ Dương cười lạnh: "Hôm nay ta không giết ngươi, bởi vì ngươi biểu hiện rất tốt, ngoan ngoãn đem nàng giao cho ta. Tiếp đó, ta có thể ở lại Băng Tuyết Thần Triều mấy ngày, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ta không lựa chọn trợ giúp bất cho bên nào, một khi ngươi cùng tên Vũ Vương tử kia chọc giận ta, ta sẽ không chút do dự loại bỏ toàn bộ các ngươi."

Đi đến trên mặt nữ nhân, Từ Dương lấy xuống màn che trên mặt nàng, quả nhiên nhìn thấy dung mạo của Bạch Liên Tuyết.

"Đồ đệ, sư phụ tới đón ngươi."

Đôi mắt đẹp của nữ nhân nghi hoặc nhìn hắn, có điều Từ Dương không để ý đến chuyện này, chỉ cần nàng là Bạch Liên Tuyết, như vậy là đủ rồi, những thứ khác từ từ giải quyết.

"Chúng ta trở về thôi."

Vô Song khẽ gật đầu, hai người đồng thời phóng thích tinh thần lực cường đại, cùng bao phủ Bạch Liên Tuyết trong đó, chỉ trong nháy mắt, ba người hóa thành một vệt sáng phóng lên, sau một hồi ý niệm, trước mặt lần nữa xuất hiện hình dáng của Băng Tuyết Thần Triều.

Vẫn là cửa vào lúc đến, cung điện mật thất Vũ Vương tử ở đây.

Nhưng mà khi Từ Dương và Vô Song vừa xuống đất, liền phát hiện khí tức nơi này biến hóa quỷ dị.

Ầm ầm!

Không được báo trước, dưới chân ba người có tia sáng trận pháp màu tím thẫm xen lẫn sức mạnh thôn phệ mạnh mẽ.

"Đây là…trận pháp thay đổi hình thái không gian!"

Từ Dương cười lạnh một tiếng, khi hắn đưa tay lên một cổ sức mạnh Tu La cường đại đánh ra, làm vỡ quang cầu màu tím thẫm trên đỉnh đầu kia.

"Vũ Vương tử, ngươi đứng tính toán nữa, nên tỉnh lại đi!"