TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 349: Triêu Thiên Chu

Nói đến điều này, Từ Dương còn không tin tưởng Vô Song sao được.

Hắn thật sự tin tưởng nha đầu này không phải chỉ vì lo lắng cho hắn mới việc cớ lưu lại cùng chung hoạn nạn với hắn, mà nàng thật sự có năng lực tạo nên kỳ tích.

"Dung hợp sức mạnh Thiên Sứ và sức mạnh Tu La sao? Ta cũng không rõ, làm như vậy có thành công hay không?"

Vô Song cười khẽ: "Vậy chàng nguyện ý cùng ta kết hợp lần này?"

Từ Dương cũng không nhiều lời, nhưng khóe miệng kéo lên, dùng hành động của mình để trả lời.

Sau một khắc, Từ Dương hoàn toàn rộng mở thế giới linh hồn của hắn, bắt đầu tiếp nhận hồn lực của Vô Song.

Phải biết, lúc này Từ Dương làm như vậy tương đối nguy hiểm, nếu như Vô Song lòng có sát niệm, một kích toàn lực của nàng có thể xóa bỏ linh hồn của hắn.

Mà Từ Dương có hành động như vậy với Vô Song cũng có nghĩa là hắn không giấu giếm gì nàng, thậm chí nguyện ý để cho nàng trở nữ nhân duy nhất sau Nữ đế có thể đi vào thế giới linh hồn của hắn.

Trong nháy mắt, trong lòng Vô Song xuất hiện một loại cảm giác gọi là cảm động. Đây là cảm xúc mà sống ở Thần quốc vô số năm, thậm chí có thể nói là chúa tể của thế giới này vô số năm nhưng chưa trải nghiệm qua.

"Chẳng lẽ cảm xúc này chính là yêu sao?"

Vô Song không kiềm chế được tự hỏi, nhưng nàng không chần chờ nhiều, lập tức phóng xuất linh hồn Thiên Sứ vô cùng thuần túy của mình, cứ như vậy không chút do dự ôm lấy thế giới linh hồn của Từ Dương.

Cuối cùng...

Bên trong không gian Tu La lạnh lẽo tối tăm, nơi sâu vô tận, một tia sáng rực rỡ với sức sống mãnh liệt bắt đầu phát triển.

Hắc ám cực hạn, kim quang chầm chậm dâng lên, Tu La sau lưng Từ Dương xảy ra biến hóa kinh người, bên kia thân ảnh của hắn là hình dáng hoàn mỹ Thiên Sứ thần thánh buông xuống.

Một nửa sáng chói, một nửa hắc ám.

Đó là sự kết hợp hoàn hảo của hai thái cực sinh ra sức sống vô tận và sự suy tàn, tuyệt chủng vô tận.

Một màn này xuất hiện, làm cho cả Băng Tuyết Thần Triều trên hòn đảo đối diện với tấm gương trong suốt.

Không sai, linh hồn Từ Dương và Vô Song đạt được độ phù hợp hoàn mỹ, càng bởi vì cỗ sức mạnh này đã tới gần cực hạn trong toàn bộ thế giới ảo tưởng, ngay cả bầu trời cũng tình nguyện trở thành cái bóng của bọn họ.

Tu La Thiên Sứ Đồ Đằng song sinh sáng tối hạ xuống, tản ra ánh sáng vàng đen bao trùm toàn bộ Băng Tuyết Thần Triều.

"Trời ạ! Sức mạnh này..."

"Chẳng lẽ, đây là sức mạnh lão đại và Vô Song liên thủ thi triển ra sao?"

Mấy người trong đội kinh ngạc đến ngây người, khiếp sợ nhất còn là nha đầu Linh Dao kia. Dù là Phó thống lĩnh lính đánh thuê hoàng cung, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua Trưởng Công chúa, nhưng lại biết Trưởng Công chúa chính là hóa thân của Thiên Sứ.

Khi Linh Dao nhìn thấy một nửa khác Tu La Đồ Đằng chính là Thiên Sứ tuyệt đẹp, nàng liền hiểu ra, thân phận thật sự của Vô Song chính là Trưởng Công chúa điện hạ chí tôn Thần quốc.

"Hai người kia liên thủ, chắc đã đủ để gạt bỏ hết thảy..."

Linh Dao lẩm bẩm nói một câu. Ngay sau đó, Tu La Thiên Sứ Đồ Đằng giơ cao thần kiếm thẩm phán quang ám song sinh trong tay chém về phía Nhân Ngư chủ biến dị ở bên kia màn trời.

"Nhân Ngư chủ, kết thúc rồi. Âm mưu của ngươi sẽ nhất định thất bại nhưng Nhân Ngư tộc sẽ không vẫn diệt, ta tin tưởng, bọn họ sẽ nhận được kết cục tốt hơn khi trở về. Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, như vậy, trong con đường tìm kiếm sự cứu rỗi, hãy đi đến cùng."

Thanh âm thẩm phán truyền đến, Đồ Đằng chém xuống một kiếm, trước mặt chúng sinh phía trước màn trời, chém bản thể Nhân Ngư chủ thành hư vô.

Trong nháy mắt kiếm mang chém xuống, Nhân Ngư chủ bị diệt vong thành màu vàng rực rỡ, trong khi nhục thể đang mục nát, bản nguyên trong cơ thể cũng không cứ thế biến mất, mà lần nữa ngưng kết thành một khối ngọc hoàn mỹ màu băng lam và đen tuyền.

Đây chính là sức mạnh hoàn mỹ được dung hợp giữa sức mạnh của Nhân Ngư nhất mạch sức và sức mạnh Băng Tổ tạo nên Thần Ngọc mới, cũng là cứu rồi sau cùng Nhân Ngư chủ lưu lại cho chúng sinh trong hòn đảo này.

Ầm ầm...

Dưới kiếm uy bộc phát, toàn bộ hòn đảo rung động dữ dội nhưng cuối cùng vẫn không bị hủy diệt.

Vô Song làm được, nàng và Từ Dương liên thủ, thật sự sáng tạo ra thế giới ảo tưởng hoàn mỹ nhất, cứu vãn Băng Tuyết Thần Triều vốn đã đến hồi kết, cũng cứu rỗi tương lai của Nhân Ngư tộc.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, bức màn bầu trời cũng biến mất, một lần nữa Thần Thiên sư bói ngay trước mặt mấy người trong đội Từ Dương và Anh Vương Tử, tính toán tương lai vận mệnh của hai đại chủng tộc trong toàn bộ hòn đảo.

Vô tận ngôi sao nhanh chóng di chuyển, khiến hình ảnh từ từ ngưng tụ lại, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy Nhân Ngư tộc và cư dân bản địa Băng Tuyết Thần Triều cùng tồn tại hòa bình, dung hợp thành một thể, cùng nhau bảo vệ ngôi nhà chung thuộc về họ.

"Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho chúng sinh dưới ánh sáng của Hắc Mang Tinh!"

Thần Thiên sư cười vui vẻ, mà Anh Vương Tử cũng nhìn Tiểu Nam, hắn cũng biết bản thân nên làm gì.

"Người đâu, mượn nhờ sức mạnh Băng Tuyết đại trận truyền kết quả bói toán của Thần Thiên sư trên khắp toàn bộ hòn đảo, để chúng sinh hai tộc cùng thưởng thức, muốn để tất cả mọi người nhìn thấy tương lai của chúng ta."

"Tuân lệnh!"

...

Khi đó, băng tinh trong chiến trường biển đều hoàn toàn bị diệt vong, khối Thần Ngọc được nâng cấp kia cũng rơi vào tay Từ Dương.

Hình dáng Nhân Ngư chủ đã hoàn toàn tan rã, Thần Ngọc đã trở thành dấu vết duy nhất hắn lưu lại cho thế giới này.

"Kết thúc rồi."

"Chúng ta đã làm được, Vô Song, cảm ơn nàng!"

Linh hồn hai người bọn họ đã đạt đến đồng điệu chân chính, quan trọng hơn, khi Tu La và Thiên Sứ hoàn mỹ dung hợp, Từ Dương phát hiện thế giới linh hồn của hắn không thể xóa đi được vết tích thuộc về Thiên Sứ, dường như nữ nhân này đã trở thành sinh mệnh không thể tách rời trong cuộc sống, trong thế giới riêng của hắn.

"Ta cũng giống vậy, chàng đã cho ta nhìn thấy được thế giới có màu sắc thật sự, đó là màu sắc của tâm hồn chàng, và bầu trời nơi đó mới là bầu trời đẹp nhất."

Giờ khắc này, Từ Dương và Vô Song ôm chặt lấy nhau, một hành động đơn giản này cũng đủ nói rõ hết thảy tình cảm của bọn họ.

Đột nhiên, trong biển có hình dáng một nữ nhân từ từ hạ xuống.

Sắc mặt nữ nhân này rất ôn hòa, là tộc nhân Nhân Ngư tộc nhưng khuôn mặt dịu dàng, điềm đạm như Vương hậu.

Từ Dương cùng Vô Song phát giác khí tức của bà ta lập tức tách ra nhìn về phía đối phương.

"Ngươi là ai? Chẳng lẽ Nhân Ngư nhất mạch còn có át chủ bài mạnh hơn?"

Đối phương không trả lời, chỉ lặng im lặng mỉm cười, Từ Dương nhìn chăm chú vào người này, lúc nhìn rõ, phía sau làn sóng run rẩy kia phản chiếu gương mặt cực kỳ quen thuộc.

"Triêu Thiên Chu! Lại là ngươi!"