TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 183: Một mình gặp quân vương

“Hắn, hắn, hắn thật sự là Long Khôn ư?”

Đám học sinh thư viện vây xem cũng khoảng năm sáu trăm người. Họ hiểu cực kỳ rõ tên đạo sư rác rưởi nhất thư viện kia, giờ phút này nhìn thấy Long Khôn giống như dục hỏa trùng sinh đại khai đại hợp hoành sát tứ phương, bọn học sinh toàn thư viện đều ngây ngốc.

“Trời ơi, con gà mái này thật sự biến phượng hoàng rồi!”

“May mắn trước kia ta không đắc tội hắn quá mức, bằng không...”

Bọn học sinh đâu biết chuyện Long Tàng. Tất cả đều chỉ đơn thuần đi đến xem náo nhiệt, vốn dĩ một vài người nghĩ đi tới chi viện một phen lại thấy nhìn thấy bốn người Long Khôn bá đạo như vậy nên tất cả đều đánh mất ý niệm này.

Chính Long Khôn cũng không ngờ, tâm nguyện mấy năm nay muốn thoát khỏi cái danh thái cẩu, rốt cuộc cũng thực hiện được!

龙坤自己也没想到,这些年洗脱菜狗罪名的夙愿,终于实现了

...

Lúc này, lão đại Từ Dương đã triển khai tốc độ thân pháp đến cực hạn, so với ma thú Côn Bằng trong truyền thuyết của đại lục còn đáng sợ hơn, dường như chỉ tốn chút công phu đã đến giữa hoàng cung đế quốc Nguyên Dương.

Vừa rơi xuống đất đã đi thẳng vào trong đại điện, mặc cho xung quanh có các loại khí tức của cường giả đuổi theo vây quanh, người tới càng ngày càng nhiều nhưng bước chân của Từ Dương trước sau không ngừng lại nửa khắc.

“Ta không muốn giết người, để ta gặp Nguyên Hạo Thiên, số còn lại cút ngay.”

Vẻ mặt Từ Dương nghiêm túc, hắn thật sự không muốn giết người, đáng tiếc luôn có một đám tu sĩ không có đầu óc tre già măng mọc, cuối cùng đều nằm ở dưới chân Từ Dương.

“Lớn mật! Ăn trộm Long Tàng còn dám nghênh ngang tiến hoàng cung như vậy, ngươi tìm chết!”

“Aiz...”

Từ Dương chỉ vẫy vẫy tay, đầu của mấy cường giả Động Thiên cảnh đỉnh phong kêu la lớn nhất giống như sủi cảo bay tứ tung ra ngoài.

Uy thế như vậy, sớm đã không phải cảnh giới bọn họ có thể lý giải. Đám lính xung quanh đều bắt đầu lùi bước, có tiến lên cũng chỉ tăng thêm một ít thi thể mà thôi, căn bản không có ý nghĩa gì.

“Làm sao bây giờ?”

“Không cần hành động thiếu suy nghĩ, giao cho trưởng lão các đường xử lý.”

Đám lính rốt cuộc thông minh, cứ như vậy nhìn Từ Dương như đi dạo chợ bán thức ăn, tùy ý tản bộ nhàn tản giữa hoàng cung.

“Nguyên Hạo Thiên, ngươi còn muốn giang sơn hay không, ra đây cho lão tử!”

Từ Dương có chút không kiên nhẫn, đột nhiên phóng lên không, lấy linh hồn cường đại uy áp đồng thời thổi quét mỗi một góc của hoàng cung, ý muốn bức Nguyên Hạo Thiên ra ngoài.

Rất nhanh, ở một góc trong thiên điện, rất nhiều rất nhiều khí tức tu sĩ cao thủ dao động, Từ Dương tất nhiên đoán được bên kia chính là vị trí ẩn thân của Nguyên Hạo Thiên.

Vèo!

Quỷ mị buông xuống, trong sân đồng thời có hơn hai mươi tên Động Thiên cảnh đỉnh phong đang đứng, Nguyên Hạo Thiên rốt cuộc đi ra khỏi nội điện, một thân long bào phụ trợ làm cho khí tức của hắn ta anh vĩ vô cùng.

Mà ở hai bên cạnh hắn ta là hai tên gia hỏa Nguyên Thần cảnh đỉnh phong. Bản thân Nguyên Hạo Thiên lại là Nguyên Thần cảnh đại viên mãn, thực sự có thể nắm giữ cường giả đỉnh cấp một phương.

Đương nhiên, sau lưng đế quốc vạn năm như thế này nhất định sẽ có một loại người càng mạnh, không đến lúc tuyệt mệnh sẽ không dễ dàng hiện thân, một khi hiện thân nghĩa là đế quốc đã xốc lên át chủ bài để đối ứng, thường thường sẽ chôn giấu tai hoạ ngầm lớn hơn nữa.

“Ngươi rốt cuộc là ai!”

Sắc mặt Nguyên Hạo Thiên rất khó coi. Nói như thế nào thì hắn ta cũng là cường giả một phương, không cần phải sợ hãi Từ Dương nhưng hôm nay chuyện đế quốc mất long mạch có liên quan quá lớn.

“Muốn cùng ta nói chuyện sao?”

“Phi! Ngươi là thứ gì, cũng xứng cùng bệ hạ chúng ta nói chuyện?”

Người lên tiếng chính là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đứng ở bên trái Nguyên Hạo Thiên. Nếu là trước đây, Từ Dương đánh hắn ta cũng coi như hoạt động gân cốt, nhưng hôm nay...

“Giết!”

Chỉ đơn giản một chữ buột miệng thốt ra, một bộ phận Hoang Thiên vô cực hóa thành một đạo trường phong quỷ dị không ai có thể thấy rõ, trong đêm tối nháy mắt bay ra, một kích xuyên thủng tên Nguyên Thần cảnh đỉnh phong này trước mặt mọi người.

“Không...”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm đám sương máu kia, rốt cuộc không nên lời.

“Ta nhắc lại một lần cuối cùng, ta không phải tới giết người, việc Long Tàng đã xảy ra, nhất định phải tìm một phương thức thích đáng giải quyết. Nguyên Hạo Thiên, ngươi chỉ cần trả lời ta, ngươi còn muốn giang sơn này hay không?”

Thân là hoàng đế đế quốc, thể diện của Nguyên Hạo Thiên xem như đã mất hết, phương thức giống như Từ Dương làm chẳng khác nào bị người đạp lên trên đầu dạy bảo, tôn nghiêm hoàng đế của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.

“Đều giải tán đi.”

“Bệ hạ!”

Mệnh lệnh Nguyên Hạo Thiên vừa thốt ra, đám cường giả bên cạnh đều trì trệ một lát.

“Trẫm nói các ngươi nghe không hiểu sao? Hay là nói, các ngươi cùng nhau lên là có thể giết gia hỏa này?”

Tất cả đám cường giả đều vô cùng xấu hổ cúi đầu, từng người chủ động thoái lui về hai bên.

Từ lúc cuồng loạn muốn chơi chết Từ Dương, đến bây giờ chủ động rút lui sang hai bên nhường đường cho hắn chỉ mất vài phút.

Từ Dương thực vừa lòng với tư thái như vậy của bọn họ, sải bước đi vào trong điện cùng Nguyên Hạo Thiên, không có bất kể kẻ nào khác theo cùng.

“Đế quốc Nguyên Dương các ngươi năm đó làm cách nào phát tích, các ngươi tự mình rõ ràng, ta cũng không muốn nhiều lời. Các ngươi bảo hộ Long Tàng vạn năm, căn bản chính là vương triều Cổ hoang nhất mạch truyền lại bảo tàng cho đời sau.”

“Làm sao ngươi biết?” Nguyên Hạo Thiên kinh hãi. Đây vốn là bí mật lớn mà nhiều đời hoàng thất đế quốc Nguyên Dương truyền lại, thế nhân đều biết đế quốc Nguyên Dương có long mạch, nhưng chuyện có quan hệ với Cổ hoang nhất mạch, hiện giờ rất ít người nhắc tới, rốt cuộc thì đã trôi qua quá nhiều năm.

“Việc này không quan trọng, hiện tại đế lăng đã hoàn toàn sụp đổ, ta có thể nói cho ngươi biết long mạch truyền thừa đã bị truyền nhân huyết mạch dòng chính của Cổ hoang vương triều lấy đi, nhưng nàng quyết định, không có bất kỳ hành động gì đối với đế quốc Nguyên Dương các ngươi. Giang sơn là của ngươi như cũ nhưng nếu muốn tiếp tục có được, ngươi cần suy xét dựa vào thứ khác.”

Trong lòng Nguyên Hạo Thiên bất đắc dĩ nhưng hắn ta cũng rõ ràng, ngày này sớm muộn sẽ đến, chỉ là đúng lúc xảy ra ở niên đại của mình mà thôi.

“Thôi, đây là mệnh số. Vạn năm trước, long mạch phát ra chân long chi khí, trợ giúp tổ tiên Nguyên gia ta đột phá đến Nguyên Thần cảnh, nhất cử dẫn dắt đại quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đánh hạ giang sơn này, mà nay long mạch biến mất, ta cũng không còn gì để nói. Chỉ là các hạ, hiện giờ đế quốc Nguyên Dương đã là phong vũ phiêu diêu, không có long mạch chống đỡ, bảo ta làm cách nào bảo vệ cho phiến ranh giới này?”

Từ Dương cười khẽ: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Ha hả a...” Vẻ mặt Nguyên Hạo Thiên tuyệt vọng, không còn khí tràng hoàng đế lúc trước, giống như một thanh niên thất ý suy sút ngồi bệt ở trên mặt đất.

“Xem bản lĩnh của ta sao? Năm mười ba tuổi ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, không ai biết mấy năm nay ta trải qua những gì... Hiện giờ triều nội vốn là phong vũ phiêu diêu rung chuyển bất an, ta phí hết tâm huyết chăm lo việc nước mới đổi lấy quốc thái dân an phồn vinh, hiện giờ tất cả đều đã đổ bể... Không nói đến phe phái tranh đấu quyền lực trong triều, trưởng lão các đường lòng mang lợi riêng, chư quốc bắc tấn ở Tam Thiên Kiếm Tông cầm đầu tứ đại phái ngo ngoe rục rịch! Chỉ chờ tin tức long mạch sụp đổ truyền ra, nhân tâm trong triều hoảng sợ, ngoại bang tất sẽ xâm lấn! Nguyên Hạo Thiên ta có chết không đáng tiếc, nhưng bá tánh đế quốc này sẽ do ai che chở?”